CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 166

Hết thảy sẽ thuộc về ta, nhập vào trong ta không thể tách rời. Chẳng lâu

nữa! – San lẩm bẩm một mình.

Từ nhánh thông như vẽ bằng mực đen, một vệt sáng xanh lao thẳng vào

cửa sổ. Đập phải lớp kính, con cú đêm bị dội lại, cất lên tiếng kêu âm u.
San đứng dậy, mở tung cửa sổ, khoan khoái hít thở làn không khí thơm
lạnh man rợ, nói rõ thành lời:

- Dù có biến hình thành loài thú gì để rình rập, thì mi cũng không thể xen

vào chuyện này được đâu, Khiết ạ!

o O o

Nét mặt căng thẳng của những linh hồn trôi dạt trên biển bỗng dịu xuống

với vụ cười trìu mến khi Bình Nguyên lau khô nước mắt, hướng về họ ánh
nhìn trong trẻo và cũng mỉm cười. Nụ cười chỉ có giữa những con người
biết nhau từ xa xưa, nhưng chưa bao giờ gặp mặt.

- Mẹ biết tất cả những gì con đã làm được, Nguyên ạ. Con đã sống tiếp

phần đời mẹ đã bỏ lỡ, nhưng con còn làm tốt hơn! – Người đàn bà đưa bàn
tay xanh mờ về phía trước, khao khát chạm vào con gái thân yêu. Rồi bà
vội vã rụt tay lại ngay bởi chỉ cần vượt qua ranh giới vô hình, được tạo nên
bởi luồng ánh sáng xanh vert vạch trên sàn gỗ, phút giây gặp gỡ kì diệu này
sẽ tức khắc biến tan.

- Mẹ đã luôn ở bên con, con biết hết… - Cô gái nhỏ thì thào – Có những

lúc con sợ hãi ghê lắm. con nghĩ mẹ bỏ mặc con, để con ở lại trong thế giới
trống trải. Nhưng rồi con dần dần hiểu ra, cô độc cũng là một nấc thử thách
trong rất nhiều thử thách con phải gặp trong đời. Và khi gắng sức vượt ra
ngoài nỗi sợ hãi để bước đi, con nhận ra mẹ luôn ở gần bên, mách bảo con
bằng các dấu hiệu chỉ dẫn…

- Con không giận mẹ chứ, Bình Nguyên? – Giọng bà mẹ run lên như gió

thoảng – Hàng trăm lần, khi nhìn con khóc trong mơ mà không thể chạm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.