CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 17

không lẫn vào đâu được, đôi mắt ấy không hề để lộ ra một cảm xúc nào.

o O o

Cánh cửa phòng 306 khép lại sau lưng hai cô bạn. Tiếng chân lao xao

của các nữ học sinh nội trú kéo xuống nhà ăn cũng vãn dần. Không khí trở
lại yên tĩnh. Bình Nguyên vỗ nhẹ chiếc gối chưa có vỏ bọc, ngã đầu nằm
xuống. Chưa đầy ba phút, lại vang lên hồi chuông. Nhưng bây giờ nó hiện
diện ngay trong căn phòng. Âm sắc tiếng chuông lạnh và sắc đến độ dù
muốn lảng tránh, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng phải trở dậy, vụng về bước
xuống thanh giường tầng, đưa mắt tìm xem chiếc điện thoại ở đâu. Tiếng
chuông vẫn vang lên từng chặp, lạnh lùng, kiên nhẫn. Đến hồi chuông thứ
bảy, Bình Nguyên mới tìm ra cái khối chữ nhật nhỏ dẹp đặt giữa hai máy vi
tính của Khiết và San.

Tiếng chuông phát ra từ cái hộp bọc nhung đỏ sâm hình thù kì quặc ấy.

Ngay trước khi hồi chuông cuối cùng tắt lịm, cô gái nhỏ thò tay, chộp
nhanh ống nghe cũng bọc vải nhung đỏ, nhưng được tạo hình một con quỷ
nhỏ ngộ nghĩnh. Chỗ tay cầm của ống nghe là bụng con quỷ, lớp vải bọc
hơi ẩm ướt. Nguyên lóng ngóng áp lên tai.

- Tại sao vẫn còn trên đấy, Bình Nguyên?- Giọng nói giận dữ của bà

giám thị.

- Em không muốn ăn, thưa cô!

- Nghe đây, ở ngôi trường này, không chấp nhận một số câu nói bắt đầu

bằng "em muốn" hay "em không muốn". Tất cả đều tuân theo nội quy, hiểu
không?

- Vâng, thưa cô.

- Tốt! Bây giờ thì xuống dùng bữa tối ngay! Chọn trang phục gọn gàng,

kín đáo! Hết giờ ăn, đến gặp tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.