Đó là con khỉ thứ sáu trong bữa tiệc Nhất dạ đế vương, bữa tiệc của
Từ Hy đêm trước. Bộ óc của nó được dành sẵn cho Lân, sau cái trán có đôi
mắt âu yếm này. Lân không chịu đựng nổi, đã nôn thốc tháo. Lưỡi kiếm
vung lên đã kịp chưng hửng. Lân vét hết tiền túi, quẳng lên bàn, ôm con khỉ
vào ngực, bỏ chạy. Về đến nhà, khi cởi trói cho con khỉ, Lân mới biết rằng
đó là một con cái. Anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Lần đầu tiên
trong đời, anh biết rằng bàn tay khỉ cũng có đường sinh mệnh, trí đạo và
duyên tình. Và ngay lúc đó, Lân nghe vẳng tiếng Mo Khuôn. Bản mo hồn
của người Thái. Cái giai điệu da diết, hừng hực đớn đau này, anh đã nghe
hoài nghe hủy, trong những đêm mưa bên bếp lửa rừng Tây Bắc. Ông mo
thân gầy săn như gỗ lũa, tay cời than, tay vẩy rượu, vừa đung đưa người
cho đỡ lạnh vừa hát kể Mo Khuôn cúng mường cầu phúc thọ. Ngày xưa,
Lân không vợ nhạt chỉ cưới vì tiền bạc và nòi giống. Không người tình chỉ
vấn vương vì xác thịt và những lời chiều nịnh nhạt như nước ốc. Không
nhờn nhợt lờ lợ những bữa Nhất dạ đế vương. Lân từng úp mặt xuống gối,
nước mắt đầm đìa khi nghe người kể Mo Khuôn.
***
Đi đi, dã nhân!
Sáng nay, xuân về. Đủ lạnh để nước mắt ngươi ngừng chảy. Đủ ấm để
ngươi vào đến giữa rừng. Đừng đi sang trái, phía ấy có bọn mang thòng
lọng và bao tải đi săn trộm chó. Tất nhiên chúng mừng phát điên nếu săn
được một con khỉ. Đừng đi sang phải. Phía ấy rực rỡ đèn màu và những nhà
hàng Nhất dạ đế vương.
Đi đi, dã nhân. Vì bàn tay ngươi cũng có đủ ba đường sinh mệnh, trí
đạo, duyên tình.
Nước mắt lưng tròng, Lân ngồi xệp ở bìa rừng. Thấp thoáng chiếc
đuôi cụt của dã nhân đang lao mình vào rừng thẳm. Lân ngẩng mặt lên trời,
đợi chiếc vòi rồng xoáy theo những hạt mưa màu nâu ánh đỏ.
Dã nhân