CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 181

Khiếp quá! Chẳng ai dám uống nước giếng Ngọc nữa. Từ đó, giếng mất
thiêng, lâu ngày bỏ hoang cỏ mọc rêu phong, tù đọng. Con gái làng đảo mất
luôn bảo bối. Nghe ông Trần kể, chúng tôi sợ quá, nôn oẹ, móc họng.
Thằng bạn tôi bảo:

- Ông đểu quá. Thế mà còn xui chúng tôi uống nước giếng.
- Đấy là huyền thoại. Tin làm đếch gì.
Yên lòng, tôi bảo ông Trần:
- Thu phục người mình thương không bằng da thịt, tâm hồn, trí tuệ mà

phải mượn đến nước giếng cổ. Con gái xứ đảo này rẻ giá quá.

Tưởng ông Trần phật ý, tự ái. Ai dè ông tỉnh bơ, thủng thẳng nói:
- Cái giống đàn bà nói chung là xí xớn, đều phải cầu viện trang sức,

mỹ phẩm hoặc siêu nhiên.

Đêm hôm đó, tôi cứ thao thức hoài không ngủ. Tôi nghĩ đến ông Trần

láu cá. Ông ta vừa uyên bác vừa dân dã, ranh mãnh. Cái đảo nhỏ hoang dã
chơi vơi ngoài khơi này có lắm điều lạ kỳ, bí ẩn không thể cắt nghĩa nổi.
Gần sáng, tôi mơ màng. Giấc mơ đến khó nhọc. Tôi lại bắt gặp người con
gái hôm trước khoác lưới đánh cá trên bãi cát, rất mến yêu, nhưng tuyệt
nhiên không hề có cảm giác chung chạ nam nữ. Nàng hát:

Trăng tà
trăng chẳng tỏ
Chàng đi khơi theo cánh buồm đỏ thắm,
em vò gối cùng chăn
Trăng tà
trăng không tỏ
Chàng vui vầy với gió cùng mây
Đắm say mùa cá nam động dục
Nổi nênh em một đời con gái
Cặp vú trần đêm thao thức
Ơ hờ cát trắng cháy khô..
Rồi nàng ngừng hát, cười e lệ:
- Em biết, anh thế nào cũng ra đây.
Tôi bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.