CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 21

- Có biết bản Pa Cao ở Phú Nghĩa không? - Người choàng ni lông hỏi.
- Có. - Hắn đáp.
Hắn biết tất cả các bản ở cái huyện miền núi rộng lớn này, là vùng

trước đây từng nhiều năm lăn lộn kiếm sống. Pa Cao cách đây không xa, độ
bốn chục cây số nhưng đường rừng khó đi, nhất là ban đêm, không khéo sẽ
lăn xuống vực Phán Lìn như chơi.

- Ông nói tiền công một trăm ngàn?
- Ừ, một trăm.
- Ông cùng đi?
- Cùng đi.
- Ngay bây giờ?
- Bây giờ.
- Ðược. - Hắn lưỡng lự một chốc. - Vợ tôi nói ông có thể đưa tiền

trước? Chả là thằng con đang ốm, phải mua thuốc ngay bây giờ.

Gã kia không đáp, lẳng lặng rút hai tờ năm mươi ngàn đưa cho hắn.

Hắn gọi vợ ra lấy tiền rồi theo gã đi. Không ai nói thêm gì nữa. Hắn thầm
ngạc nhiên khi thấy không tới bệnh viện như mọi lần, nhưng vẫn im lặng.
Cuối cùng họ bước vào một ngôi nhà nhỏ với ngọn đèn điện tù tù.

- Ðây, anh giúp tôi đưa người này về Pa Cao. - Gã kia nói, tay chỉ một

ông già nằm thẳng đơ trên sàn, tấm chăn chiên Trung Quốc che đến cổ.

- Người nhà của ông à?
- Không cần biết.
Lúc này có đèn, hắn mới thấy mặt gã. Một khuôn mặt choắt, độc ác và

gian xảo như của loài cáo: Trên to, phía dưới nhọn dần, gần như hình tam
giác. Cử chỉ và cách nói nhát gừng của gã cũng để lộ bản chất cáo gian xảo.
Kinh nghiệm xe ôm nhiều năm giúp hắn biết nhận xét người nhanh và
chính xác. Hắn thoáng hối hận đã nhận lời, nhưng tiền lấy rồi, có muốn thôi
cũng chẳng được. Hắn đành tự an ủi rằng khi liên quan đến một việc thế
này, không ai nỡ có lòng nào làm hại hắn. Gã kia kéo chăn. Ông già chết đã
lâu, xác cứng đờ như cây củi, khiến gã phải đem hết sức bẻ gập người ông
lại. Có tiếng răng rắc như xương gãy. Rồi gã nhẹ nhàng bê xác người bị gập
thành hình vuông ấy ra xe, đặt lên yên. Hắn nổ máy. Gã kia, bằng hai động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.