đang bốc mùi, làm khô rang những cục đất sét dính vào thành xe và nhây
những lớp mồ hôi nhính nhớp từ người nọ sang người kia. Ấy vậy nhưng
chỉ một quãng trời đã bắt đầu ào mưa. Những con người trên xe tiếp tục
chịu trận, hứng đủ sự tai quái của thời tiết không một lời phàn nàn. Bảo rút
một chiếc túi nylon thít lên đầu. Trong cái diện tích chen chúc trên thùng xe
lộ thiên, Bảo không bị ướt người, vì không một giọt mưa nào có thể chui
lọt xuống phía bên dưới.
Xế trưa, xe vào đến ngoại ô Phnompenh. Trường gọi một chiếc tuk tuk
để rồi một tiếng sau đó, chiếc xe thả họ xuống một khu chợ tồi tàn, ầm ĩ
tẩm mùi rác rến. Cả đám người lầm lũi theo kẻ dẫn đường vào một phòng
trọ nằm khuất trong góc chợ, có phần còn bệ rạc hơn căn nhà trọ ở Prey
Veng. Bảo gằm mặt đi theo những bước chân đều nhịp lên thẳng lầu hai.
Cái thứ mưa dai dẳng đầu mùa làm cho mặt sàn hành lang đã bẩn thỉu lại
càng thêm lớp nhớp. Trường đẩy cửa một căn phòng phía tay mặt.
- Chỉ ở đến tối, nên thuê một phòng cho tiết kiệm.
Bức tường nhà trọ áp lưng vào khu chợ, không hề có cửa cổ, chỉ vài lỗ
thông hơi phía bên trên hứng trọn những tạp âm và mùi xú uế đặc trưng.
Những lớp vữa trên tường đã mủn ra và chỉ cần động nhẹ là có thể rụng
xuống hàng tảng. Căn phòng có một chiếc giường duy nhất là nơi có thể
ngồi được. Bảo mệt đờ người, nhìn chiếc giường với lớp ga cháo lòng đầy
vết ố vàng một cách thèm muốn rồi đành ngồi nép vào một góc. Gã đẹp trai
không nói không rằng nằm lăn lên đệm. Còn Aston cũng ngay lập tức cởi
giày và duỗi cẳng chân dài nghêu xuống tận cuối giường. Trường vội vã
rửa mặt xong vác chiếc ba lô lên vai.
- Tôi có việc phải đi bây giờ. Mọi người ở yên trong này không được
ra ngoài. Ðến chiều tôi quay lại đón.
Nói xong hắn bước phắt ra cửa. Bảo nghe thấy tiếng lách cách của ổ
khoá phía bên ngoài và tiếng bước chân văng vẳng xa dần. Cô kinh hãi.
Thằng em họ đã nhốt cô cùng một tên giết người và một gã nhà báo ngoại
lai thích ngửi mùi tanh của máu trong một căn phòng âm u như nhà ngục
của kẻ tử tội, ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cả ba bọn họ nằm ngồi yên lặng
trên giường. Bảo không còn chuyện gì để trao đổi với người đồng nghiệp