nhanh tay đóng cửa lại. Chiếc xe tự động lao đi trong thành phố không
người. Trong thùng xe ngột ngạt và đôi mắt Bảo bị bịt kín bởi một lớp
màng đen không khí. Cả bốn người im lặng. Nỗi sợ hãi lúc này mới ngấm
vào từng tế bào thần kinh của Bảo. Ban nãy, nỗi sợ hãi tận cùng đã biến
thành những cơn điên loạn tách rời khỏi bản thể để chi phối hành động của
cô. Chuyến đi kỳ lạ khiến Bảo như lúc nào cũng như đứng trên một chiếc
thang dây treo trên vực thẳm, chỉ chực đứt một mối nối hay một cơn
choáng độ cao cũng có thể khiến cô đối diện với thần chết. Bảo cảm thấy
cổ họng xít lại, mãi mới mở ra được.
- Có cái gì ở trong ngôi nhà đó?
Câu hỏi của cô rơi vào im lặng. Cô lại bắt đầu nhìn bằng âm thanh.
Tiếng xịt mũi của thằng Trường, tiếng bẻ tay răng rắc của gã đẹp trai đáp
lại câu hỏi vô vọng của cô. Chúng đang hoảng sợ, những kẻ không biết sợ
là gì, những con linh cẩu ăn xác chết sống chui nhủi trong bóng tối, lúc nào
cũng chỉ chực cắn cổ kẻ yếu thế hơn đã bắt đầu bị tê liệt. Bảo thì thầm với
Aston.
- Theo anh, có cái gì trong ngôi nhà đó?
Cô có thể “nhìn thấy” khuôn mặt bình thản của Aston.
- Biết đâu đấy, có thể chỉ là một lão trùm xã hội đen muốn thịt thằng
kia cho rảnh nợ và mình bị vạ lây. Hay chính cả đám đã gây nguy hiểm cho
lão và... - Bảo lại “nhìn thấy” Aston lia tay ngang qua cổ. – Còn vài khả
năng nữa, lão là một tướng lĩnh khát máu của Khơ me đỏ nay cải trang
thành một nhà từ thiện, hoặc một giáo chủ của giáo phái tà đạo đang cần
vật tế thần, mà cũng có thể là ma cà rồng thì sao.
Aston cười khan. Trí tưởng tượng của anh ta đang bị kích động và
Aston có vẻ thích thú với điều đó. Anh ta có một sự thoả mãn khoái lạc
bệnh hoạn khi được đối mặt với những nguy hiểm chết người.
***
Chiếc xe chạy khá lâu, không rõ là một tiếng, hai tiếng hay cũng có
thể là nửa ngày đường. Lịch sinh hoạt đảo lộn làm Bảo không còn những
cơn buồn ngủ hay cơn đói nhắc nhở giờ giấc cho cô nữa. Bảo gà gật mặc
cho những cú xóc va đầu cô vào thành xe đau điếng. Ðôi lúc chiếc xe đỗ lại