CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 28

phải rợn tóc gáy. Hắn vẫn chưa và có lẽ không bao giờ quen được với nỗi
sợ ấy.

Cứ thế hắn làm ăn phát đạt, đến mức cuối cùng dám quyết định đưa cả

nhà về sống ở một thành phố lớn. Vẫn làm nghề xe ôm, nhưng ở ga xe lửa.
Mấy đứa con đã lớn. Cu Tí, đứa đầu học lớp năm, có một tập giấy khen
Học sinh tiên tiến . Ðứa sau, cũng con trai, học hơi dốt, phải đúp lớp hai,
nhưng nhờ Trời, luôn khỏe mạnh và thông minh trong mọi việc, trừ học.
Vợ hắn, người đàn bà ẻo oặt với đôi mắt vô hồn ấy, nay cũng bắt đầu có da
có thịt, nhiều khi còn cười rất dễ coi, nhất là những hôm không ế mấy thứ
hàng rau quả. Vậy là ổn. Hắn lấy làm hài lòng, gần như thỏa mãn. Hắn biết
có được như ngày nay một phần nhờ A Lẩu.

Ông già vẫn đều đặn đến thăm hắn mỗi năm một lần đúng vào đêm

mồng hai Tết. Và luôn có quà, vẫn chiếc bọc nhỏ vải đỏ gói vuông vức
đựng cái gì bên trong không ai biết. Bây giờ ông chỉ còn là bộ xương trắng
hếu, không kèm theo mùi hôi thối, nhưng giọng nói, cách cư xử và nhất là
tình cảm của ông đối với hắn thì không thay đổi. Hắn chẳng còn sợ như
trước, vì biết lệ, không mời ai đến nhà vào tối ấy. Hắn đã có thể bình tĩnh
ngồi uống rượu, chuyện trò với vị khách - bộ xương. Cái hắn sợ là hôm sau
phải làm khách của ông, vì lần nào trở về, hắn cũng nôn ọe mãi và ốm, mê
sảng đúng một tuần như lần đầu. Cả cái sợ này hắn cũng không thể nào
quen nổi, đến mức nhiều khi hối hận rằng ở Pa Cao do say rượu đã trót mời
A Lẩu đến thăm nhà mình. May mà mỗi năm chỉ một lần. Gì thì gì, cũng
đừng nên bao giờ đùa với ma, hắn thở dài nghĩ bụng. Và nhẫn nhục chờ Tết
năm tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.