CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 284

phòng, có vài chiếc ghế hỏng, một cái chăn bông cũ, vài loại xoong nồi cũ
rích và hàng chục thứ đồ không tên khác. Căn phòng này hẳn là một nhà
kho, nó tối tăm, ẩm mốc, và ghê rợn như trong huyệt mộ nhưng tuyệt nhiên
không có gì khả nghi. Tôi cởi chiếc móc sắt trên cánh cửa sổ và thử mở hé
nó ra. Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nhận
ra những tán si già phía bên dưới, và đối diện là cửa hàng tạp hoá giờ đang
đóng im ỉm. Cả khu phố cổ đã im lìm trong bóng đêm. Tôi thở dài.

- Không có gì hết. Mình chuồn thôi không lão về bất chợt.
Chúng tôi lò dò lần xuống những bậc thang gỗ. Tôi đỡ ông bạn già

xuống rồi liếc nhìn căn phòng lần cuối trước khi bước ra cửa. Thốt nhiên,
một luồng hơi lạnh bất thần bao phủ lấy đôi chân tôi. Nó trườn qua trườn
lại nhưng không có vẻ gì đặc biệt, nó cũng không khác nào lúc tôi chui vào
phòng cơ quan trong một ngày nóng nực rồi với tay bấm nút điều hoà nhiệt
độ. Tôi ngạc nhiên lần theo làn hơi lạnh. Hoá ra nó phả ra từ dưới gầm
chiếc giường gỗ. Tôi rọi đèn pin. Dưới gầm giường sạch sẽ, và chỉ có duy
nhất một đôi giày đặt ngay ngắn. Tôi đặt tay lên mặt sàn gỗ, nó cũng mát
lạnh y như mặt sàn trong phòng ngủ nhà tôi đang ngấm nhiệt của mùa
đông. Tuy nhiên lúc miết tay lên nó và chà đi chà lại, tôi nhận ra một hơi
lạnh khác thường, nó lạnh hơn những chỗ khác và toả ra từ một khe sàn.
Tôi kêu lên.

- Dưới này còn một hầm nữa.
Lão bạn già ôm chặt lấy lưng tôi. Tôi cảm nhận những nhịp tim dồn

dập trong lồng ngực già nua qua ba lần áo dầy. Tôi cuống lên.

- Nhanh lên. Bác giúp em nhấc cái giường này ra.
Chiếc giường một không nặng lắm, và chúng tôi tìm thấy một cái móc

sắt to bản phía bên trong. Chúng tôi hè nhau nhấc nó lên và ngay lập tức
hơi lạnh ùa ra đặc quánh đến khó thở. Nó ồ ạt tuôn ra như từ một hố băng
khổng lồ. Tôi nhận ra cái lỗ sâu hoắm, mà thực chất cũng là một cầu thang
gỗ dẫn xuống bên dưới. Càng lần xuống sâu hơn, xúc giác của tôi càng tê
dại. Một thứ mùi rất khó gọi tên, một thứ mùi của chết chóc, của ảo giác,
của hư vô sộc lên tận óc. Tôi rọi đèn pin và lần này hồi hộp tới mức quên
cả đỡ ông bạn già phía trên. Té ra đây là một căn phòng hẳn hoi. Là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.