CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 36

Buồn quá, bây giờ mình như con chó săn què chân già nua, luẩn quẩn trong
ngôi làng xơ xác, kinh hãi nhìn trời đất trả thù người.

Mình dụi mắt, có đúng vậy không? Giàng ơi, lạy cho mình già mà

nhìn không rõ. Nhưng sao mà đau quá, choáng váng quá? Mình căng mắt
nhìn lần nữa. Một khoảng đất rìa nghĩa địa bị gặm mất, nước đang không
ngừng xoáy vào. Mộ bà đâu rồi? Quái vật mang mộ bà đi đâu, dừng lại ở
đâu? Mình khóc nấc lên một hồi rồi bước đi, khật khưỡng bên bờ suối, theo
dòng nước về xuôi. Trước mắt mình, núi đồi trơ trọi, nham nhở, lốm đốm
những mảng màu kỳ dị. Chỗ đỏ lòm, nơi đen kịt, bừa phứa như bức tranh
của một kẻ điên. Mình cứ bước đi, bước đi, đi hoài đi mãi. Những rẫy cà
phê bị phá nát trơ gốc, trong đó những ông chủ người dưới xuôi đứng bần
thần, đau đớn nhìn vườn cây hoang tàn. Nơi này trước kia là rừng, nơi thấm
đẫm mồ hôi và máu của thợ săn làng mình. Sau những năm dài thiếu đói,
rừng cây lần lượt thành rẫy cà phê của người dưới xuôi lên. Rẫy của làng
co lại về phía núi sâu. Rừng như chiếc bánh bị băm nát, bị nuốt dần trong
ánh nhìn tuyệt vọng của người làng. Không biết đã bao lần mình đứng ra
chứng kiến cho những cuộc mua bán, đổi chác của người làng với khách từ
xa đến. Một bên là đất, bên kia là xe máy, ti vi và vải vóc. Mình chứng kiến
là đủ, chẳng cần giấy tờ với con dấu đỏ chót như người miền xuôi. Mình
tiếp tục đi, đồi núi như chờn vờn chờn vờn trong một vũ điệu loạn xạ. Mình
nhớ quá, nhớ quá Giàng ơi!

Mình nhớ cái ngày xưa ấy, đã xa lắm, cũng một ngày mưa…
Mưa rừng xối ào ạt, gió gào thét, gió hú dài trên đồi. Giàng ơi, mưa gì

mà mưa dữ vậy Giàng! Bà mình ngồi trong góc nhà sàn, nhìn vào khoảng
không bên ngoài trắng một màu mưa thảng thốt. Bà ngồi từ giữa khuya đến
bây giờ, lưng cụp xuống, đôi tai dài thõng xuống chạm vai, ánh mắt vốn
tinh anh giờ như ngây dại. Thằng con trai bà, tức là cha mình đi chưa về.
Cái làng này giờ như hóa điên, máu điên dồn lên đầu, khiến tay ai cũng lăm
lăm giáo mác, cứ muốn xông tới, lao tới giết hại, phá vỡ một cái gì.

Bà lê ra trước cửa nhìn. Con đường nhão nhoét, lầy lụa, mùi cỏ mục,

mùi phân trâu bò túa lên hôi thối. Bà nhăn mặt, trầm trầm nhìn vào làn mưa
đang chảy xuống từ bầu trời đen kịt, nặng nề. ở làng này, không ai có cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.