CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 135

18

Một cái đầu tóc nâu trên gối, đó là tất cả những gì Jên nhận thấy trước

tiên trong căn phòng đầy ánh nắng.

Không tự hỏi vì sao chị lại hình dung là một căn phòng tối tăm, quên mất

rằng đối với Đan, bây giờ ngày cũng như đêm và không có lý do gì lại tước
mất của anh những tia nắng tốt lành làm khỏi bệnh và làm khỏe người. Đan
đã yêu cầu giường của anh dược đặt vào một góc xa cửa ra vào nhất, xa lò
sưởi, xa cửa sổ phía trái là tường để anh có thể sờ thấy nó bằng tay khi anh
quay mình đi để có cảm giác tránh được những cặp mắt vô hình. Anh nằm
như vậy và không hoạt động lúc hai người bước vào.

Cái đầu tóc nâu thân yêu để trên gối. Đó là tất cả những gì Jên trông thấy

trước tiên. Rồi chị phân biệt được cánh tay phải hất ra đàng sau trong một
ống tay áo lụa xanh của bộ đồ ngủ, bàn tay trắng trẻo và gầy gò. Jên để hai
tay chị ra sau lưng. Có một sức đẩy quá mạnh muốn chị quỳ xuống chân
giường, nắm lấy hai bàn tay kia để mà phủ lên nó những cái hôn. Và chắc
chắn cái đầu tóc nâu kia sẽ quay lại không ẩn náu vào tường nữa, mà sẽ rúc
vào đôi cánh tay dịu dàng của chị. Nhưng tiếng nói của Đêrych bình tĩnh và
nghiêm trang vang lên trong tai chị: “Nếu chị quan tâm đến tương lai và
hạnh phúc của anh ấy và của chị…”

Bác sĩ Rôby đi lại gần giường và thân mật sờ lên vai Đan. Rồi ông nói

với một giọng dịu hiền đặc biệt làm cho Jên khó nhận ra con người mới
cách đây nửa giờ đã hỏi chị một cách sỗ sàng và quyền thế:

- Xin chào ông Đan, Simxân nói với tôi là đêm qua ông ngủ ngon, như

thế là tốt lắm. Có lẽ vì ông đã thấy nhẹ cả người khi thoát được tay Jônxân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.