Bác sĩ đặt một bàn tay lên tay Jên, nói:
- Anh ấy sẽ bị mù mãi mãi. Nhưng cuộc sống của anh ấy mới là đáng kể.
Chúng tôi không bao giờ được phép nói: không hy vọng.
- Anh ấy sẽ sống chứ?
- Không vì lý do gì mà anh ấy không sống cả. Nhưng cái giá của cuộc
sống của anh ấy còn phụ thuộc vào điều mà người ta có thể làm được cho
anh ấy trong những tháng thử thách đầu tiên. Anh ấy bị chấn động tinh thần
hơn về thể chất.
Jên tháo găng tay ra khẽ rùng mình và đột nhiên đặt bàn tay chị lên đầu
gối Đêrych rồi khẽ nói:
- Tôi yêu anh ấy!
Bác sĩ im lặng một lúc, ngẫm nghĩ về sự thổ lộ kỳ lạ ấy, rồi anh nâng bàn
tay đẹp và khỏe ấy lên môi và kính cẩn hôn nó. Lòng kính trọng của người
đàn ông đối với sự thật thà can đảm của người phụ nữ.
- Trong trường hợp ấy, đối với Đan, tôi cho là tương lai còn có nhiều cái
vĩ đại đáng quý hơn là thị giác của anh ấy. Trong khi chờ đợi, chị có nhiều
vấn đề phải nói với tôi, và chị có quyền được biết những gì tôi có thể cho
chị biết. Ta đã về đến nhà rồi. Mời chị vào phòng khám bệnh của tôi.