CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 141

Đan nằm dài xuống giường rên rỉ, hai tay áp vào mặt rồi nói:

- Thưa bác sĩ, tôi biết là tôi đã quấy rầy ông nhiều lắm và hôm nay lại

còn có vẻ ngộ nghĩnh nữa. Nhưng nếu ông không muốn tôi trở thành điên
rồ thì xin ông cho con người đó trở về bệnh viện, đừng để vào buồng tôi
một lần nữa.

- Thưa ông Đan, bác sĩ nhẫn nại nói, xin ông hãy xét lại mà xem. Tôi

thiết tưởng ông không có vấn đề gì với đương sự ngoài trường hợp giọng
nói giống với của người bạn gái đang đi du hành ở phương xa. Người phụ
nữ ấy không có gì đáng mến sao?

Đan cười nhạo báng:

- Ồ, có chứ! Đáng mến lắm!

- Nếu vậy tại sao Rôza lại không thể gợi được cho ông một kỷ niệm êm

đềm? Ấy là chưa kể giọng nói của cô ấy đối với tôi là rất phụ nữ, êm ái và
dịu hiền, chúng ta còn phải biết ơn nữa ấy chứ! Vì biết bao phụ nữ có giọng
nói làm con quạ cũng phải sợ hãi, theo tôi có thể nói là hòn sỏi lăn trong cái
bình tưới.

- Vậy là ông không hiểu được, bác sĩ ạ! Chính cái kỷ niệm ấy, sự giống

nhau ấy làm tôi không chịu đựng được trong đêm tối của tôi. Tôi không có
gì ác cảm với giọng nói đó, Chúa biết cho! Nhưng khi tôi mới bắt đầu nghe
thấy, tôi tưởng là chính Nàng… người phụ nữ kia… đã đến đây… với tôi…
và…

Tiếng nói của Đan bỗng nhiên tắt hẳn. Bác sĩ Rôb nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.