CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 162

- Tôi không thích ai bình luận về cái bề ngoài của chị ấy, - Đan đáp vẻ

khô khan rồi lại thân mật nói tiếp. - Xin bác sĩ hiểu cho, chị ấy là tiếng nói
của tôi, tiếng nói dẫn đường. Đầu tiên tôi còn cố gắng hình dung ra vẻ bề
ngoài cho chị ấy, bây giờ tôi lại muốn tận hưởng cái gì tôi đã biết, còn cái
gì không biết để nó trong mơ hồ. Kể từ khi tôi bị mù, chị ấy là người lạ đầu
tiên đến với tôi, là tiếng nói độc nhất mà tôi không thể thấy được bộ mặt và
dáng người. Sau này thì còn nhiều nữa, nhưng bây giờ chị ấy là người độc
nhất.

Trong khi ấy cặp mắt của Rôby đảo khắp lượt xung quanh ông, bỗng

nhiên dừng lại ở một vật đáng chú ý. Ông vừa trông thấy bức thư từ ngoại
quốc để trên bàn ngay cạnh ông. Ông nói:

- A! Kim tự tháp! Một con tem Ai Cập! Có vấn đề lý thú đây. Ông có

những bạn bè ở bên ấy à ông Đan?

- Thư gửi từ Le Caire. - Đan đáp, - nhưng hiện nay tôi tin chị Jên đang ở

Xyri.

Bác sĩ Rôby vuốt ria mép và như bị thu hút vào việc ngắm nghía bức thư

rồi ông nói:

- Jên! Jên! Đó không phải là một cái tên tầm thường. Phải chăng là của

Jên Đáng Mến?

- Đúng là chị ấy đấy! - Đan ngạc nhiên nói. - Ông cũng biết à?

Giọng nói của anh rung động một cách kỳ lạ. Bác sĩ thong thả đáp với

một giọng ung dung:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.