CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 163

- Biết lắm chứ! Tôi biết mặt cô ấy, tôi biết giọng nói của cô ấy, và tôi

cũng biết rõ cả tính nết nữa. Tôi đã nhìn thấy cô ấy dưới làn lửa đạn, đó là
điều mà phần lớn các bạn bè của cô ấy không biết mà nói. Nhưng cô ấy có
một vấn đề mà cho đến nay tôi chưa biết, đó là nét chữ. Tôi có thể xem xét
cái phong bì này được không?

Ông quay về phía cửa sổ, con người thấp lùn tàn bạo ấy, và câu hỏi ấy là

ông đặt cho Rôza, nhưng ông chỉ nhìn thấy lưng chị, Rôza đang ngắm
phong cảnh! Ông quay lại nhìn Đan. Tất nhiên anh tỏ dấu hiệu đồng ý và
bộ mặt anh lại còn tỏ vẻ muốn nghe nhiều hơn nữa. Bác sĩ Rôby cầm phong
bì lên rồi nói:

- Phải, nét chữ giống cô ấy như hệt: trong sáng, vững vàng, cương quyết,

biết nói lên điều cô muốn nói, đi đến đâu cô muốn đi. A! Ông Đan, đó là
một phụ nữ cao quý, nếu ông có cô Jên đáng mến làm bạn gái, ông có thể
bỏ qua được khá nhiều vấn đề khác.

Một màu hồng phủ lên cặp má nâu của Đan. Trong đêm tối của anh, anh

bị ám ảnh bởi lòng ham muốn nghe nói về Jên, nhưng không thể hy vọng.
A! Nếu anh có thể hoài nghi! Lão Rôb này có thể làm được. Nếu như hỏi
Đêrych thì cần phải hết sức thận trọng vì sợ tiết lộ bí mật của anh và của
Jên. Nhưng với bác sĩ Rôb và chị y tá thì không cần mưu mẹo gì nhiều.
Anh có thể giữ bí mật mà vẫn cứ nghe, cứ trả lời. Đan bèn hỏi:

- Ông gặp chị ấy ở đâu?

- Tôi sẽ nói ở đâu và khi nào nếu ông muốn nghe một câu chuyện về

chiến tranh.

Đan rất sốt sắng muốn nghe, anh cũng cứ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.