CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 236

ấy. Jên ngắm anh. Cuối cùng giờ của chị đã đến. Nhưng ngay cả trong lúc
này, vấn đề quan trọng đối với tình yêu của Đan là phải thận trọng và kiên
nhẫn. Chị nói:

- Thưa ông Đan, ông chưa hát như ông đã tuyên bố với tôi.

- Không, - Đan đáp. - Trước hết là tôi không nghĩ đến, khi tôi nhớ đến lời

hứa thì tôi lại có vấn đề khác trong đầu. A chị Rôza! Tối nay thì tôi không
thể hát được, tâm hồn tôi không còn ao ước gì nữa.

- Tôi hiểu, - Jên dịu dàng nói. - Vậy tôi xin hát ông nghe nhé!

Một vẻ ngạc nhiên hơi lộ trên nét mặt Đan. Anh hỏi:

- Chị cũng hát được sao? Từ trước đến nay tôi không thấy chị hát?

- Lúc tôi mới đến, bác sĩ Rôb hỏi tôi có biết chơi dương cầm không? Tôi

đáp “một ít”, thế là ông ta kết luận tôi cũng biết hát một ít thôi, và nghiêm
cấm tôi không được chơi nhạc trước mặt ông. Ông ta tuyên bố không được
làm ông hoàn toàn phát điên.

Đan cười một các rất vui. Anh nói:

- Tôi biết lão Rôb là thế đấy! Và mặc dù có sự cấm đoán của ông ta, chị

liều một chút xem, và hãy vì tôi mà hát “một ít” tối nay nhé!

- Tôi chỉ xin hầu ông một bản tình ca thôi. Bên tay phải của ông có sợi

dây lụa đấy. Giữa ông và cây đàn không có gì cả... nó ở ngay trước mặt
ông. Nếu ông muốn bắt tôi phải dừng lại, xin ông cứ việc đi thẳng đến.

Chị tiến đến dương cầm và ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.