CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 31

cùng, tôi đã có dịp thấy chị chỉ cần có mười phút. Chúng ta có đủ thời gian
đến bãi giữa, và chúng ta có thể vừa chèo vừa nói chuyện…

Nhưng Jên không đứng lên, cô nói:

- Anh Đan thân mến! Anh sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện sau

khi đã chèo một quãng đường như thế với trọng tải của một người to lớn
như tôi! Vả lại tôi cũng chẳng phải là người phụ nữ chịu ngồi yên trong
thuyền, tôi thích chèo, và vì đã chơi golf cả ngày hôm nay rồi, tôi không
còn thích món ấy nữa. Thế rồi anh cũng chẳng thích thú gì ngắm nhìn tôi
trong suốt chặng đường bơi...

Đan ngả người trên ghế, duỗi hai tay về phía sau và nhìn Jên với cặp mắt

sáng như anh đã nhìn bà quận chúa. Anh dịu dàng nói:

- Trông chị có vẻ buồn bực thế nào ấy, và khó chịu nữa, sao vậy?

Jên chìa tay ra cho anh và nói:

- Bạn thân mến, anh quả là có tâm hồn đáng quí. Tôi không muốn có cái

vẻ khó chịu nữa. Thực tế là tôi không ưa những buổi hòa nhạc của bà quận
chúa, và tôi cũng cảm thấy không một chút vui thích nào khi phải đóng cái
vai bất ngờ ấy.

- Tôi thấy, - Đan nói, - giọng đầy thiện cảm. Thế tại sao chị lại tình

nguyện?

- Cần phải thế anh ạ. Bà cô tôi thật tội nghiệp, bà không mấy khi yêu cầu

tôi điều gì, và cặp mắt bà đầy vẻ van lơn. Anh không biết rằng người ta
mong muốn được làm một cái gì đó cho người của mình. Tôi sẵn sàng đánh
giày cho bà nếu bà muốn. Ở đây hết tuần này đến tuần khác mà cứ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.