CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 45

lát, nhìn các thính giả và như có vẻ ngạc nhiên vì nhìn thấy họ ở đây. Rồi
một nụ cười sáng trên cặp mắt và chuyển xuống cặp môi. Cô đứng một lát
ở giữa bục, hơi ngượng nghịu, gần như bị dọa nạt, rồi quay đi. Mọi người
kêu lên: “Nữa đi! Nữa đi!” và Jên đã bước xuống một bậc.

Bên dưới, đằng sau sân khấu trong bóng tối, một bất ngờ mới đang đợi

cô, lạ lùng hơn cả sự nhiệt thành của các thính giả.

Dưới chân bục. Đan đứng đấy, mặt tái nhợt như xác chết và cặp mắt sáng

như hai ngôi sao. Anh đứng yên lặng cho đến khi Jên bước tới gần anh. Thế
là anh chộp lấy hai vai cô và buộc cô phải quay lại nửa vòng. Và bằng một
giọng áp chế mà tiếng rung của nó làm Jên phải kinh ngạc và ngước mắt
nhìn anh trong im lặng. Anh nói:

- Chị phải quay lại, quay lại lên trên kia và tiếp tục nữa đi. Từ đầu đến

cuối, từng nốt một, từng câu một. Đừng có đứng đấy mà đợi nữa. Tôi nói
chị quay lại đi! Chị không hiểu rằng cần phải như thế à?

Jên nhìn cặp mắt sáng ngời của anh và thấy có cái gì như xin lỗi về sự

cộc lốc của lời nói đầy vẻ mệnh lệnh. Không nói một câu, Jên lại lên bậc, đi
qua bục và ngồi vào đàn.

Jên cảm nhận một thể nghiệm mới và kỳ lạ. Chưa bao giờ trong đời, cô

lại phải thi hành một mệnh lệnh mà không dám cãi lại. Hồi còn bé, các bà
vú nuôi cô đã phát hiện ra rằng muốn cô nghe theo thì phải có những cách
thức hoặc những lời kêu gọi cảm động đối với những tình cảm tốt đẹp của
Jên, và tính cách ấy cho đến nay vẫn không hề thay đổi. Đến bà quận chúa
cũng phải nói với Jên “nếu cháu thích”. Đằng này thì một chàng thanh niên
nước da tái, cặp mắt nồng nàn, không một chút lễ nghi, đã bắt cô phải quay
lại, đã ra lệnh cho cô phải trèo lên bục, phải hát bài tình ca một lần nữa, và
cô đã tuân theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.