CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 88

tôi. Tôi tưởng rằng Jên đã cảm thấy như tôi, rằng chúng ta đã là… của
nhau.

Một giây, Đan đưa tay ra như muốn chạm vào Jên nhưng rồi lại để nó

nặng nề rơi xuống. Anh nói tiếp:

- Jên nói đúng, Jên không thể kết hôn với một người đàn ông mà Jên coi

như một đứa trẻ.

Đan quay mặt và nhìn thẳng vào bàn thờ, lặng ngắm cây Thánh giá mà

Chúa Jêsu đã hấp hối trên đó, chừng một phút sau anh nói tiếp:

- Tôi chấp nhận cây Thập giá.

Và quay trở lại, Đan từ từ bước khỏi Giáo đường. Cánh cổng nhà thờ mở

ra rồi đóng lại với tiếng động âm thầm, để lại một mình Jên. Cô lảo đảo đi
đến cái ghế mà cô vừa rời bỏ và quỳ lên đó. Cô thổn thức:

- Ôi! Lạy Chúa, xin Người hãy làm cho anh ấy trở lại, hãy trả anh ấy lại

cho con… Ôi! Đan. Chính em không xứng đáng, không có sức quyến rũ,
chứ không phải anh. Ôi! Đan! Hãy trở lại đai anh! Trở lại! Trở lại! Em sẽ
tin tưởng, em sẽ không sợ nữa. Hỡi anh yêu… quay lại đi anh!

Jên nghe ngóng, cô dỏng tai lên… Jên nghe ngóng cho đến khi các dây

thần kinh trong người phải rung lên vì đau đớn. Cô quyết định sẽ nói thế
nào khi cánh cửa sẽ lại mở ra và cô sẽ lại nhìn thấy Đan xuất hiện trong
những tia sáng. Cô chờ đợi trong im lặng và sự chờ đợi như làm tăng thêm
sự im lặng, siết chặt lấy Jên như một bức tường khắc nghiệt, nó chỉ mở ra
để cô nhìn thấy cảnh cô đơn trong tương lai. Một lần nữa Jên phá tan im
lặng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.