CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 197

“Ồ, không,” anh phản đối. “Anh sẽ khỏe mà. Anh biết kiểu đau đầu

này, Sassenach; nó chỉ là vì chuyện viết lách thôi và một giờ nằm ngủ sẽ
chữa được nó ngay. Anh sẽ đi lên lầu ngay bây giờ.” Anh quay người đi ra
cửa, sau đó lưỡng lự và quay trở lại, cười nửa miệng.

“Và nếu anh cần được đánh thức dậy khỏi giấc ngủ của mình thì

Sassenach, em hãy đặt tay lên người anh và nói với anh rằng: “Jack Randall
chết rồi.” Điều đó sẽ rất hiệu quả đối với anh.”

•••

Cả đồ ăn và những người bầu bạn ở nhà d’Arbanville đều tuyệt cả.

Chúng tôi về nhà muộn, và tôi ngủ ngay khi đầu vừa chạm gối. Tôi ngủ
không mộng mị nhưng đột nhiên tỉnh dậy giữa đêm khuya và nhận ra có
điều gì đó không ổn.

Đêm lạnh buốt, chiếc chăn bông đã trượt xuống sàn nhà như thể đó là

thói quen vụng trộm của nó, chỉ để lại một chiếc chăn len mỏng phủ trên
người tôi. Tôi cuộn tròn, nửa tỉnh nửa ngủ, vươn tay tìm kiếm hơi ấm của
Jamie. Anh đã đi đâu mất.

Tôi ngồi dậy, tìm kiếm anh và gần như ngay lập tức trông thấy anh

đang ngồi trên bệ cửa sổ, đầu gục vào hai bàn tay.

“Jamie! Chuyện gì thế? Anh lại bị đau đầu nữa à?” Tôi dò dẫm tìm

một cây nến, định lục lọi trong chiếc hòm đựng thuốc của tôi, nhưng có
điều gì đó trong dáng ngồi của anh khiến tôi từ bỏ ý định này và đi thẳng
tới chỗ anh luôn.

Anh đang thở nặng nhọc như thể vừa chạy bộ về và người cũng lạnh

ngắt, toàn thân ướt sũng mồ hôi. Tôi chạm vào vai anh, thấy nó cứng ngắc
và lạnh như một bức tượng kim loại.

Anh giật phắt ra khỏi sự đụng chạm của tôi và đứng bật dậy như lò xo,

hai mắt mở trừng trừng, đen sẫm trong căn phòng đầy ắp bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.