CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 198

“Em không định làm anh giật mình,” tôi nói. “Anh vẫn ổn chứ?”

Tôi thoáng tự hỏi liệu có phải anh đang bị mộng du không, vì nét mặt

anh không hề biến đổi; anh cứ nhìn thẳng về phía trước như xuyên qua
người tôi, và cho dù anh nhìn thấy gì thì đó cũng là điều anh không thích.

“Jamie!” Tôi gọi giật. “Jamie, tỉnh dậy đi!”

Thế rồi anh chớp mắt và nhìn tôi, mặc dù vậy nét mặt của anh vẫn hằn

sâu những nếp tuyệt vọng của một con thú bị săn đuổi.

“Anh ổn cả,” anh nói. “Anh tỉnh rồi.” Anh nói như thể muốn thuyết

phục chính bản thân mình về hiện thực này.

“Chuyện gì thế? Anh mơ thấy ác mộng ư?”

“Một giấc mơ. Phải. Nó là một giấc mơ.”

Tôi bước tới trước, đặt tay lên cánh tay anh.

“Kể cho em nghe đi! Nó sẽ trôi qua nếu anh kể cho em về nó.”

Anh tóm chặt lấy cẳng tay tôi, như muốn giữ tôi cứ chạm vào anh như

thế để làm chỗ dựa cho anh. Mặt trăng tròn đầy, tôi có thể thấy mọi cơ bắp
trên người anh đều căng cứng, bất động như một tảng đá, nhưng mạch đập
với sức sống điên cuồng sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.

“Không,” anh nói, nghe vẫn có vẻ bàng hoàng mụ mẫm.

“Có,” tôi nói. “Jamie, nói chuyện với em đi! Kể với em đi! Kể cho em

biết anh trông thấy gì.”

“Anh không thể… thấy bất cứ thứ gì. Không gì cả. Anh không thể

nhìn thấy.”

Tôi xoay người anh từ trong bóng tối của căn phòng hướng ra đối diện

với ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Ánh sáng ấy dường như mang lại hiệu
quả, vì hơi thở của anh chậm lại, và trong sự ngập ngừng, đau đớn, lời lẽ
bật ra.

Anh mơ thấy những phiến đá của ngục Wentworth. Và theo lời anh

nói, hình dáng của Jonathan Randall bước vào phòng, trần truồng nằm trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.