CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 296

“Nhưng chỗ đó gần như đã lành lại rồi mà,” tôi phản đối. “Nó không

bị nhiễm trùng.”

“Không ư?” Bà xơ cao lớn đặt một bàn tay lên đùi người đàn ông và

ấn mạnh. Các ngón tay rắn chắc nổi gân xanh và ẩm ướt, người đàn ông
đánh xe gào lên như một nữ thần báo tử.

“A,” bà thốt lên vẻ hài lòng, quan sát dấu tay bà để lại từ cú chạm vừa

rồi. “Một túi mủ.”

Đúng thế thật; phần da đóng vảy đó bị nứt ra ở một bên mép, mủ vàng

nhầy đặc rỉ ra bên dưới. Với một cuộc tìm kiếm nhỏ, có Mẹ Hildegarde
giúp giữ chân và vai người đàn ông, vấn đề đã được hé lộ. Một mảnh gỗ dài
bay ra từ chiếc bánh xe bò gãy vụn đã đâm sâu vào đùi ông ta. Nó không
được phát hiện ra vì bên ngoài miệng vết thương có vẻ không nghiêm
trọng, chính bản thân người bệnh cũng không để ý, đối với ông ta, cả cái
chân đều đau nhức. Trong khi miệng vết thương bé xíu đó rõ ràng đã lành
lại, nhưng vết thương sâu hơn đã mưng mủ và hình thành một túi mủ xung
quanh vật xâm nhập kia, vùi nó vào cơ thịt nên không nhìn thấy triệu chứng
nào ở bề mặt bên ngoài - ít nhất căn cứ vào giác quan của con người.

Một con dao mổ nhỏ để mở rộng miệng vết thương, một dụng cụ gắp

nhanh với một chiếc kìm mũi dài, một cú kéo ra có lực và êm ái, và thế là
tôi giơ lên một cái rằm gỗ dài gần tám phân, dính đầy máu và chất mủ
nhầy.

“Không tồi, Bouton ạ,” tôi nói, gật đầu công nhận. Một cái lưỡi dài

hồng hồng thè ra vẻ vui sướng, hai cánh mũi đen đánh hơi về phía tôi.

“Phải, bà ấy cừ lắm,” Mẹ Hildegarde nói và lần này không ai trong

chúng tôi nghi ngờ việc bà đang nói với ai, Bouton là con đực. Bouton
nhoài người tới trước và lịch sự hít ngửi tay tôi, sau đó liếm liếm các khớp
ngón tay một lần, tỏ vẻ công nhận đồng sự mới. Tôi kìm lại thôi thúc muốn
lau tay vào váy.

“Thật đáng kinh ngạc,” tôi khen, ám chỉ con chó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.