CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 345

nhà lắm đây, nhưng nếu ông đến đòi bà ấy, dĩ nhiên rồi.”

“Tôi không đến vì vợ của tôi đâu,” Jamie chen lời. “Tôi đến để gặp

Mẹ, thưa Mẹ.”

•••

Ngồi trong văn phòng của Mẹ Hildegarde, Jamie đặt bó giấy tờ anh

mang theo lên mặt bàn gỗ bóng loáng của bà. Bouton, vẫn tiếp tục chăm
chăm đề phòng kẻ xâm nhập, nằm cạnh chân bà chủ của nó. Nó gối cái
mõm trên hai chân trước, nhưng hai tai vẫn vểnh lên, môi vén lên để lộ ra
một chiếc răng nanh phòng trường hợp nó được triệu gọi để cắn xé ngay tứ
chi của vị khách.

Jamie nheo mắt nhìn Bouton, cố ý kéo bàn chân tránh xa cái mõm đen

đang nhe nanh kia. “Ngài Gerstmann đã gợi ý rằng tôi có thể đến xin lời
khuyên của Mẹ, thưa Mẹ, về những văn bản này,” anh nói, mở một thếp
giấy dày và trải phẳng nó ra, chặn dưới hai bàn tay.

Mẹ Hildegarde nhìn Jamie một lát, rồi một bên lông mày nặng nề

nhướng lên vẻ dò hỏi. Sau đó, bà chuyển sự chú ý sang thếp giấy, và rồi
dường như hoàn toàn tập trung vào vấn đề trước mắt, trong khi vẫn nắm bắt
được thông tin về một ca cấp cứu vừa mới được đưa đến nhà thươưg.

“Phải rồi!” Bà nói. Một ngón tay duỗi thẳng nhẹ nhàng lướt trên

những đường kẻ của bản nhạc nguệch ngoạc, hết dòng này đến dòng khác,
như thể bà nghe được các nốt nhạc bằng việc chạm vào chúng. Bà búng
ngón tay một cái, gạt tờ giấy sang một bên, để lộ ra nửa tờ tiếp theo.

“Ông Fraser, ông muốn biết điều gì?” Bà hỏi.

“Tôi không biết, thưa Mẹ.” Jamie đang cúi người tới trước. Anh chạm

vào những dòng kẻ màu đen, vỗ nhẹ lên vết bẩn do bàn tay của người viết
bất cẩn quệt lên khuôn nhạc trước khi mực khô.

“Có điều gì đó kỳ lạ ở bản nhạc này, thưa Mẹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.