CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 369

Tôi ngồi xuống mà không cần được mời.

“Rambeau à?” Tôi nói, cố kết nối cái tên này với một gương mặt. Thế

rồi đám sương mờ mịt của ký ức rõ dần, hé lộ một thân hình ăn vận hợp
thời trang và một khuôn mặt tròn trịa vô duyên, cả hai đều dây đầy thứ
thuốc lá hít.

“Rambeau!” Tôi reo lên. “À, phải rồi, tôi đã gặp người đàn ông đó,

nhưng tất cả những gì tôi làm là đập cái quạt vào mặt hắn khi hắn cắn ngón
chân tôi.”

“Vì là một người có tâm tính đặc biệt, chỉ điều đó thôi cũng đủ chọc

tức Nữ tử tước rồi,” ông Raymond nhận xét. “Và nếu đúng là vậy thì tôi tin
cô có thể an toàn thoát khỏi những cuộc tấn công sắp tới.”

“Cảm ơn,” tôi đáp cộc lốc. “Và nếu không phải là Nữ tử tước thì sao?”

Nhà bào chế thuốc bé nhỏ ngập ngừng một lát, hai mắt nheo lại trước

ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ chiếu xuyên qua những ô cửa hình thoi phía
sau tôi. Rồi ông ta đưa ra quyết định, quay người hướng về phía cái bàn đá
nơi những chiếc nồi chưng cất của ông ta đang sôi ùng ục, ông ta hất đầu ra
hiệu cho tôi đi theo.

“Đi cùng tôi, madonna. Tôi có thứ này dành cho cô.”

Trước sự ngạc nhiên của tôi, ông ta khom người xuống bên dưới cái

bàn và biến mất. Vì ông ta không quay lại, tôi bèn cúi người, ngó xuống
dưới chiếc bàn. Một lớp than đang cháy sáng rực trên lò sưởi, nhưng vẫn
chừa một khoảng ở bên cạnh để có thể đi qua. Và trong bức tường bên dưới
chiếc bàn, bóng tối ngự trị, một khoảng không gian tối tăm hơn được mở
ra.

Thoáng ngập ngừng đôi chút, tôi vén váy và lạch bạch chui vào dưới

chiếc bàn theo sau ông ta.

Ở mặt bên kia bức tường, có một căn phòng, dù nó khá nhỏ. Bề ngoài

của kiến trúc này được xây khéo léo, không hề để lộ dấu vết nào về sự tồn
tại của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.