CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 382

“Anh ấy đi ra ngoài với Hoàng tử Charles từ đêm qua và không thấy

về. Đó là tất cả những gì tôi biết.” Tôi đứng dậy cạnh thành lan can và vuốt
xuống những nếp gấp lụa của chiếc váy ngủ. Các lò sưởi đã được đốt
nhưng chưa kịp làm ấm căn nhà và tôi đang run lẩy bẩy.

Murtagh xoa bàn tay lên mặt để nghĩ ngợi kĩ càng.

“Ừm. Có ai đến Montmartre chưa?”

“Rồi.”

“Vậy thì tôi sẽ đợi cho tới lúc họ trở lại xem có tin tức gì không. Nếu

Jamie ở đó thì tốt. Nếu cậu ấy không ở đó, có lẽ họ sẽ biết cậu ấy tách khỏi
Điện hạ vào lúc nào và ở đâu.”

“Và nếu cả hai người bọn họ đều biến mất thì sao? Sẽ ra sao nếu

Hoàng tử cũng không về nhà?” Tôi hỏi. Nếu có những người theo phái
Jacobite ở Paris thì cũng có những người phản đối sự trở về của dòng họ
Stuart. Và mặc dù việc ám sát Charles Stuart có thể không đảm bảo rằng
cuộc nổi dậy tiềm tàng của người Scotland sẽ thất bại - rốt cuộc cậu ta còn
có một người em trai Henry nữa - nhưng nó có thể bằng cách nào đó dập tắt
lòng nhiệt tình của James đối với “vụ đầu tư” này - nếu ông ta có bất cứ ý
niệm rục rịch nào với chuyện này, tôi xuất thần nghĩ.

Tôi nhớ rất rõ câu chuyện mà Jamie đã kể với tôi về lần anh gặp được

Fergus, về cố gắng mưu sát anh của đám người lạ mặt. Những cuộc ám sát
trên đường phố không phải hiếm gặp, và có rất nhiều băng nhóm lưu manh
đi săn mồi trên đường phố Paris khi trời tối.

“Tốt nhất là cô nên mặc đồ vào đi, cô gái,” Murtagh nhắc. “Tôi có thể

nhìn thấy cả da gà của cô từ dưới này rồi.”

“Ồ! Phải, tôi cũng nghĩ vậy.” Tôi liếc nhanh xuống hai cánh tay mình;

tôi đã vòng tay ôm lấy mình trong khi bao nhiêu giả thiết chạy đua qua đầu,
nhưng nó không mang lại hiệu quả giữ ấm; hai hàm răng tôi bắt đầu đánh
vào nhau lập cập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.