CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 384

của ông ta mang tính chính trị hay cá nhân cũng chẳng làm nên sự khác biệt
là mấy.

Khi cuối cùng tiếng bước chân dưới lầu vang lên, tôi đang bị những

hình ảnh tưởng tượng về cảnh Jamie nằm trong một rãnh nước với cổ họng
bị cắt toạc lấp đầy đầu óc, khiến tôi không nhận ra là anh đã về nhà cho tới
khi cửa phòng ngủ mở ra.

“Jamie!” Tôi ngồi dậy, bật ra một tiếng kêu sung sướng.

Anh cười với tôi rồi ngáp hết cỡ, chẳng buồn che miệng lại. Tôi có thể

nhìn thấy rõ tận cuống họng anh và thấy nhẹ nhõm vì nó không bị cắt. Mặc
khác, anh ăn mặc trông rõ là lôi thôi. Anh nằm xuống giường cạnh tôi và
duỗi dài người ra, kèm theo một tiếng nửa như rên rỉ thỏa mãn.

Tôi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với anh thế?”

Anh mở một con mắt có viền đỏ hoe ra.

“Anh cần tắm,” anh nói rồi lại nhắm mắt lại.

Tôi nghiêng người tới gần anh, ngửi thử. Tra ra được mùi khói thuốc

như bình thường của những căn phòng khép kín và mùi len ẩm ướt, bên
dưới sự kết hợp ấn tượng đó là mùi khó chịu của cồn - bia đen, rượu vang,
whisky và brandy - những thứ ăn khớp với đủ loại vết bẩn trên áo sơ mi của
anh. Và rồi nổi bật trên cái nền hỗn hợp đó là một loại nước hoa rẻ tiền
kinh khủng có mùi hăng hăng độc hại, sực nức hẳn lên so với những mùi
khác.

“Anh nói đúng,” tôi tán đồng, lổm ngổm bò ra khỏi giường và nhoài

người ra hành lang thét gọi Marguerite, sai cô ta mang đến một cái bồn tắm
ngồi và đủ nước để đổ đầy nó. Như một món quà chia tay của tu sĩ
Ambrose, tôi có được vài bánh xà phòng cứng đóng khuôn, làm từ tinh dầu
hoa hồng, nên đã bảo cô ta đi kiếm chúng luôn.

Khi cô hầu gái đã đi làm công việc được giao, mang lên cái chậu tắm

bằng đồng to tướng, tôi chuyển sự chú ý của mình trở lại thân hình kềnh
càng nằm trên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.