CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 442

“Đúng, tạ ơn Chúa!” Anh đặt miếng bánh xuống rồi nắm lấy tay tôi.

“Chúa ơi, nếu có chuyện gì xảy đến với em, Sassenach, anh…”

“Phải,” tôi cắt ngang, “nhưng nếu gã tấn công biết em được đồn là La

Dame Blanche…”

“Phải, Sassenach.” Anh gật đầu đồng tình. “Cả Glengarry lẫn

Castellotti đều không phải, bởi họ đang cùng ở trong nhà với anh khi
Fergus chạy đến, lúc em bị tấn công. Nhưng chắc chắn họ đã kể chuyện này
cho kẻ đó.”

Tôi không thể ngăn cơn rùng mình trước hồi ức về chiếc mặt nạ trắng

và giọng nói mỉa mai.

Anh thở dài, buông tay tôi. “Vì vậy anh nghĩ, tốt nhất anh nên đi gặp

Glengarry, để xem hắn đã dùng câu chuyện tưởng tượng về cuộc sống hôn
nhân của anh để mua vui cho bao nhiêu người rồi.” Jamie luồn một tay qua
mái tóc với vẻ bực tức. “Và sau đó, anh phải đi thăm Điện hạ để xem thế
quái nào mà cậu ta lại nghĩ tới việc hợp tác với Bá tước St. Germain.”

“Em cũng nghĩ vậy,” tôi trầm ngâm nói, “mặc dù em hiểu Glengarry,

hắn ta chắc chắn đã kể cho phân nửa Paris biết, nếu tính tới thời điểm này.
Em cũng phải thực hiện vài chuyến viếng thăm vào buổi chiều.”

“Ừ nhỉ! Và em sẽ đi thăm ai vậy, Sassenach?” Anh hỏi, quan sát tôi

thật kĩ. Tôi hít một hơi thật sâu để khích lệ bản thân khi nghĩ tới thử thách
trước mắt.

“Đầu tiên là đi thăm ông chủ Raymond,” tôi nói. “Sau đó, ghé thăm

Mary Hawkins.”

•••

“Oải hương, được không nhỉ?” Raymond kiễng mũi chân để lấy một

cái lọ trên kệ xuống. “Tuy không được dùng như một loại thuốc nhưng mùi
hương êm dịu này có thể kiềm chế những cơn kích động.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.