CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 443

“Chà, còn tùy thuộc xem đó là cơn kích động của ai,” tôi nói và nhớ

lại phản ứng của Jamie khi ngửi mùi oải hương. Đó là mùi mà Jack Randall
ưa thích, Jamie cảm thấy như bị phơi bày trước thứ hương thảo mộc này,
đối với anh nó không hề êm dịu chút nào. “Trong trường hợp này, nó sẽ
giúp ích. Và không gây hại trên mọi phương diện.”

“Không gây hại,” ông ta trầm ngâm nhắc lại lời tôi. “Một nguyên tắc

vô cùng đúng đắn.”

“Đó là phần đầu tiên trong Lời thề Hippocrates, ông biết đấy,” tôi nói,

quan sát ông ta khom người lục lọi trong các ngăn kéo và thùng đựng. “Lời
tuyên thệ mà một bác sĩ phải đọc. Đầu tiên, không làm hại ai.”

“À? Và cô đã tự thề với chính mình sao, madonna?” Đôi mắt to sáng

như mắt loài lưỡng cư chớp chớp nhìn tôi qua mép thành cao của quầy
hàng.

Tôi cảm thấy mặt mũi mình đỏ bừng, trước khi đôi mắt chăm chú đó

ngừng chớp.

“Ơ, không. Thực ra thì không. Tôi không phải bác sĩ thật. Chưa phải.”

Chẳng hiểu điều gì đã thôi thúc tôi thêm vào câu cuối.

“Không ư? Tuy nhiên, cô đang tìm cách để chắp vá thứ mà một bác sĩ

thực sự sẽ không bao giờ thử, bởi họ biết một màng trinh đã mất thì không
thể phục hồi.” Ý mỉa mai đã lộ rõ.

“Ồ, không được sao?” Tôi đáp cộc lốc. Fergus đã kể khá nhiều về các

“quý cô” ở nhà bà Elise để khích lệ tinh thần tôi. “Vậy mảnh bàng quang từ
lợn mới cai sữa đựng đầy máu gà thì sao, hử? Hay ông quả quyết những thứ
đó thuộc về lĩnh vực của một người bào chế thuốc có giấy phép, không phải
một bác sĩ?”

Ông ta không có lông mày, nhưng phần trán nặng nề hơi nhướng lên

bày tỏ thái độ thích thú.

“Ai là người bị tổn thương bởi chuyện đó, hỡi madonna? Chắc chắn

không phải kẻ bán hàng rồi. Cũng không phải kẻ mua - có thể hắn thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.