CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 440

“Ừm? Ồ! Ồ, có, anh từng… nghe vài chuyện.” Đôi mắt Jamie được

giấu đi bên dưới hàng lông mi dài màu nâu vàng khi anh chúi mũi vào
chiếc cốc đựng sô cô la, nhưng sắc hồng trên hai má quá đậm để có thể đổ
tội là do làn hơi nóng bốc lên.

Tôi ngả người tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay lại và chăm chú quan

sát anh.

“Ồ, anh từng nghe nói à?” Tôi hỏi. “Vậy anh có ngạc nhiên không khi

em nói rằng gã tấn công Mary và em tối qua đã gọi em là La Dame
Blanche?”

“Chúng làm vậy ư?” Anh giật mình, vội ngước mắt lên.

Tôi gật đầu. “Chúng nhìn em một lần dưới ánh sáng và hét to “La

Dame Blanche”, sau đó bỏ chạy như thể nhận ra em bị bệnh truyền nhiễm.”

Jamie hít một hơi thật sâu, thở ra chầm chậm, sắc đỏ đã phai dần trên

gương mặt anh, để lại một màu tái nhợt như chiếc đĩa sứ trắng trước mặt.

“Lạy Chúa nơi thiên đàng,” anh nói, như tự nhủ. “Chúa… nơi… thiên

đàng!”

Tôi vươn người qua bàn, cầm lấy chiếc cốc trên tay anh.

“Anh có muốn kể cho em nghe những điều anh biết về La Dame

Blanche không?” Tôi dịu dàng đề nghị.

“Chà...” Anh ngập ngừng, nhưng sau đó bẽn lẽn nhìn tôi. “Chỉ là…

Anh đã nói với Glengarry rằng em là La Dame Blanche.”

“Anh nói với Glengarry cái gì cơ?” Tôi bị nghẹn bởi miếng bánh vừa

cắn, Jamie giúp vỗ nhẹ vào lưng tôi.

“Ừ thì, đó là Glengarry và Castellotti, chuyện là thế đó,” anh nói cầm

chừng. “Ý anh là, chơi bài và súc sắc là một việc, nhưng họ không để yên
như thế thôi đâu. Và họ nghĩ việc anh muốn chung thủy với vợ mình là điều
hết sức buồn cười. Họ nói… chà, họ nói một số điều, còn anh… anh đã
phát chán.” Anh quay đi, hai vành tai đỏ ửng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.