CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 575

Bà ấy gật đầu hăm hở, dừng lại một chốc để đắp chăn lên người tôi,

sau đó vội vã ra khỏi buồng. Tấm rèm vừa khép lại sau lưng bà ấy thì
Raymond trồi lên từ dưới gầm giường.

“Tôi phải đi,” ông ta nói, đặt bàn tay lên đầu tôi. “Tốt rồi, madonna.”

Tuy còn yếu nhưng tôi cố gắng gượng dậy, nắm lấy cánh tay ông ta.

Bàn tay tôi chạy dọc theo những cơ bắp săn chắc do được rèn luyện, nhưng
chỉ lướt trên chúng, không tìm kiếm xa hơn. Làn da mịn màng chẳng một
vết bẩn, sạch sẽ từ đầu vai tới cánh tay. Ông ta nhìn tôi chằm chằm, tỏ vẻ
ngạc nhiên.

“Cô đang làm gì vậy, madonna?”

“Không có gì.” Tôi ngả người xuống giường, thất vọng. Tôi đã quá

mệt mỏi và bộp chộp để có thể cẩn trọng trong từng lời nói.

“Tôi muốn xem ông có sẹo vắc xin hay không.”

“Vắc xin?” Ngày nay, tôi đã thành thạo trong việc đọc biểu cảm khuôn

mặt và có thể trông thấy biểu hiện nhỏ nhất của sự thấu hiểu, dù nó được
che giấu nhanh chóng tới cỡ nào. Tuy nhiên, lúc đó thì không.

“Tại sao ông vẫn gọi tôi là madonna?” Tôi hỏi, hai bàn tay đặt nhẹ lên

chỗ lõm nông ở bụng, như thể không quan tâm đến khoảng trống đang làm
tôi choáng váng. “Tôi đã mất con.”

Ông ta thoáng ngạc nhiên.

“À. Tôi không gọi cô là madonna chỉ vì cô có con, thưa phu nhân.”

“Vậy thì tại sao?” Thực lòng, tôi không mong chờ câu trả lời, nhưng

ông ta thì có. Cả hai chúng tôi đều mệt mỏi và kiệt quệ, giống như cùng bị
treo lơ lửng trong một khoảng không gian, chẳng có thời gian cũng chẳng
có điều gì quan trọng. Một căn phòng chẳng có gì ngoài niềm tin giữa
chúng tôi.

Ông ta thở dài.

“Mọi người đều có một màu sắc đại diện cho bản thân,” ông ta đáp,

“bao quanh họ như một đám mây. Màu của cô là xanh dương, madonna ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.