nói, nước mắt chỉ dành cho những lúc đặc biệt. Và cha của Ian có cánh tay
phải cứng như một thân cây.”
“Anh biết đấy,” tôi nói, liếc nhìn ngôi nhà, “em chưa bao giờ nghĩ về
chuyện này, nhưng tại sao cha lại đánh anh ở ngoài trời, Jamie? Chắc chắn
trong nhà - hoặc nhà kho - có đủ chỗ để làm việc đó.”
Jamie im lặng một lúc, sau đó lại nhún vai.
“Anh không hỏi. Nhưng anh đoán, cha hành động giống vua nước
Pháp.”
“Vua nước Pháp?” Một câu kết luận không có cơ sở làm tôi lùi lại một
chút.
“Đúng. Anh không biết nữa,” anh đáp cộc lốc, “gần giống việc tắm,
mặc đồ và đại tiện ở nơi công cộng, nhưng anh có thể nói em nghe, việc
đứng ở đây và giải thích với một trong số các nông dân của cha em rằng em
đã làm gì để mông bị quất như thế này là một trong những việc gây mất thể
diện nhất.”
“Em có thể tưởng tượng ra,” tôi nói, sự đồng cảm trộn lẫn với cảm
giác buồn cười. “Bởi vì anh sẽ là địa chủ, phải không? Đó là lý do cha anh
đánh anh ở đây?”
“Anh đoán vậy. Các nông dân sẽ biết anh hiểu đạo lý - ít nhất là từ cái
kết cục nhận được.”