CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 141

cứng đờ bị mảng sẹo xù xì đắp vào trông biến dạng và khúc khuỷu.

“Chị nghĩ chị biết thì có.”

“Chị biết, Jamie.”

Anh ngẩng đầu và có vẻ nôn nóng, nhưng đang đấu tranh để giữ thái

độ điềm tĩnh.

“Đúng, em biết Ian đã kể chị nghe về cuộc chiến ở Pháp và tất cả mọi

chuyện. Tuy nhiên, chị không biết nó thực sự như thế nào, Jenny ạ! Mo
cridh,
đó không phải là chuyện vây bắt gia súc. Đó là một trận chiến và
cũng có thể là một cuộc tàn sát đẫm máu. Đó là...”

Thanh nghiền bỗng va cạch vào thành chậu và rơi xuống chỗ men bia.

“Đùng nói rằng chị không hiểu chuyện!” Jenny nổi cáu. “Những câu

chuyện ư? Em nghĩ ai là người chăm sóc Ian khi anh ấy trở về từ nước
Pháp với cái chân què và một trận sốt thập tử nhất sinh?”

Chị vỗ lên cái ghế dài, bàn tay run run.

“Không biết ư? Chị không biết ư? Chị đã nhặt dòi ra khỏi phần thịt bị

thương ở cái chân bị cụt, bởi mẹ ruột của anh ấy không thể làm được! Chị
đã gí con dao nóng vào chân anh ấy để bịt miệng vết thương! Chị đã ngửi
mùi thịt của anh ấy cháy sém như miếng thịt lợn nướng và nghe anh ấy la
hét trong lúc đó! Em dám đứng đó và nói rằng chị… không… BIẾT nó như
thế nào ư!”

Những giọt nước mắt giận dữ chảy dài trên má. Chị quệt chúng đi, tìm

một cái khăn tay trong túi.

Jamie mím chặt môi và đứng dậy, lấy chiếc khăn tay từ ống tay áo và

đưa cho chị. Anh biết làm thế sẽ tốt hơn chạm vào người hay cố gắng an ủi
chị. Anh đứng một lúc lâu, nhìn chị hung hăng lau mắt rồi xì mũi.

“Phải, phải rồi, chị biết,” anh nói. “Vậy mà chị vẫn muốn em đưa anh

ấy theo?”

“Đúng vậy,” chị xì mũi và chùi mạnh, sau đó nhét cái khăn vào túi

mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.