CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 142

“Anh ấy biết rõ mình bị què, Jamie ạ. Biết quá rõ là đằng khác. Nhưng

anh ấy có thể xoay xở cùng em. Anh ấy có một con ngựa, anh ấy sẽ không
phải đi bộ.”

Jamie khua tay làm bộ mất kiên nhẫn.

“Anh ấy có thể xoay xở hay không, không phải là điều cần thắc mắc,

đúng không nào? Một người đàn ông có thể làm những gì mà anh ta nghĩ
rằng mình phải làm - tại sao chị nghĩ anh ấy phải ra trận?”

Chị kiềm chế bản thân, mò thanh nghiền trong chậu men và lấy nó ra,

vẩy sạch. Những giọt nước nâu bắn tung tóe trong chậu.

“Anh ấy không hỏi em, phải không? Rằng em cần anh ấy hay không?”

“Không, anh ấy không hỏi.”

Chị cắm thanh nghiền vào chậu và tiếp tục công việc của mình.

“Ian nghĩ em không muốn đưa anh ấy theo bởi anh ấy bị què và vô

dụng đối với em.” Chị ngước nhìn, đôi mắt xanh lo lắng giống đôi mắt của
em trai như hai giọt nước. “Em chỉ biết Ian của trước đây, Jamie ạ. Nhưng
giờ, anh ấy đã khác.”

Anh miễn cưỡng gật đầu, lại ngồi xuống cái thùng.

“Phải. Đúng vậy, nhưng anh ấy có muốn đi không? Ở đây, anh ấy đang

sống tốt.” Anh nhìn chị gái và mỉm cười.

“Anh ấy hạnh phúc khi ở bên chị, Jenny ạ. Chị và mấy đứa bé.”

Chị gật đầu, những lọn tóc xoăn màu đen đung đưa.

“Phải,” chị nói khẽ. “Vì anh ấy là một người đàn ông hoàn hảo đối với

chị và sẽ luôn luôn như vậy.” Chị nhìn thẳng vào mắt em trai. “Nhưng nếu
anh ấy nghĩ mình không giúp được em, anh ấy sẽ cảm thấy mình khiếm
khuyết, vô dụng. Và đó là lý do chị yêu cầu em đưa anh ấy đi.”

Jamie đan hai tay vào nhau, tựa dưới cằm, khuỷu tay đặt trên đầu gối.

“Trận chiến này không giống trận chiến ở Pháp,” anh nói khẽ. “Ở

Pháp, chị chỉ mạo hiểm mạng sống cá nhân. Còn ở đây...” Anh ngập ngừng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.