CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 160

thành những bãi xương xám ngoét bởi hàng ngàn xác chết bị thiêu đốt tại
đó.

“Hãy nhìn tổng thể,” tôi nói, cảm thấy có lỗi, “em sợ rằng, lời lịch sử

kể thực ra… không quan trọng.”

Jamie chu miệng và thở ra, nhìn tôi chán chường.

“Không quan trọng. Được, vậy thì thôi.”

“Em xin lỗi,” tôi nói.

“Không phải lỗi của em, Sassenach!”

Thế nhưng không hiểu sao, tôi không thể nguôi dằn vặt.

•••

Những người đàn ông ngồi quanh đống lửa sau bữa tối, hưởng thụ

cảm giác no nê, nói chuyện và gãi sồn sột. Việc gãi ngứa đã trở thành đặc
trưng ở đây, một phần do các doanh trại dựng quá gần nhau, phần khác do
họ thiếu vệ sinh nên chấy rận sinh sôi nảy nở mà không được quan tâm
đúng mức, một người đàn ông đã gỡ một con rận ra khỏi nếp áo choàng và
ném nó vào trong lửa. Con rận cháy trong chốc lát, tạo thành tia lửa lốp
bốp, sau đó biến mất.

Chàng trai trẻ được mọi người gọi là Kincaid - tên của cậu ta vốn là

Alexander, nhưng có quá nhiều người tên Alexander nên phần lớn chỉ được
gọi bằng biệt danh hoặc tên đệm - có vẻ rất khó chịu với tai họa ấy vào tối
nay. Cậu ta thọc tay vào đám lông nách màu nâu xoăn tít bên dưới một
cánh tay, sau đó - với một cú liếc nhanh xem tôi có nhìn về phía cậu ta hay
không - cậu ta thò tay vào trong váy.

“Thật khó chịu, phải không, chàng trai?” Người thợ rèn tên Ross theo

dõi, tỏ thái độ đồng cảm.

“Đúng,” cậu ta trả lời, “những con bọ bé xíu này đang ăn sống tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.