CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 185

Tôi quỳ gối đằng sau, cánh tay ôm quanh eo anh. Tấm lưng rộng của

anh xen vào tầm nhìn của tôi, che khuất các vì sao, ánh sáng lấp lánh tỏa ra
từ những giọt mồ hôi toát ra sau khi hoạt động vất vả. Tôi hôn vào giữa hai
xương bả vai của anh, sau đó lùi lại và thổi nhè nhẹ, thích thú cảm nhận làn
da anh run rẩy dưới mấy đầu ngón tay tôi, những sợi lông mềm bé xíu dựng
lên, gai ốc sởn dọc theo xương sống.

“Tại sao?” Tôi hỏi lại, úp mặt vào tấm lưng ấm áp, ướt mồ hôi. Bóng

tối phủ lên những vết sẹo khiến tôi không thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể
cảm nhận chúng, mờ nhạt và thô ráp bên dưới má.

Anh im lặng một lát, lồng ngực nhô lên hạ xuống bên dưới cánh tay

tôi theo từng nhịp thở sâu và chậm.

“Chà,” anh nói, lại rơi vào im lặng và suy nghĩ.

“Anh không biết, Sassenach ạ,” cuối cùng, anh cất lời. “Có lẽ anh nghĩ

anh nợ em. Hoặc nợ chính mình.”

Tôi đặt tay lên mảnh xương bả vai của anh, nó to rộng và bằng phẳng,

những đường viền hiện rõ bên dưới lớp da.

“Anh không nợ em.”

“Vậy sao? Cởi váy vợ mình trước sự có mặt của ba mươi người đàn

ông là hành động của một quý ông ư?” Giọng anh đột nhiên chua chát, bàn
tay tôi vẫn nằm yên, ấn lên anh. “Sử dụng bạo lực với một kẻ bị bắt giữ - và
nó mới chỉ là một đứa trẻ - là hành động của kẻ hào hiệp sao?”

“Sẽ tốt hơn nếu anh tha cho em - hoặc cậu nhóc - và mất một nửa số

người của anh trong vòng hai ngày ư? Anh biết mà. Anh biết là anh không
thể - anh không thể để những khái niệm về một quý ông lịch thiệp ảnh
hưởng đến mình.”

“Không,” anh nói khẽ. “Anh không thể. Anh phải đi cùng một người

đàn ông - con trai của nhà vua - trách nhiệm và danh dự yêu cầu anh phải đi
theo cậu ta - đồng thời phải tìm cách để làm thay đổi đại nghiệp của cậu ta
mà anh đã thề sẽ phục tùng. Anh đã thề vì mạng sống của những người anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.