CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 228

“Sau đó, anh cảm thấy có thứ gì nắm lấy đùi anh trong bóng tối, nên

giật nẩy mình.” Anh cho một ngón tay vào miệng và xoa nhẹ. “Anh gần
như cắn đứt lưỡi.” Tôi cảm thấy các thớ cơ của anh chuyển động khi anh
cười, dù khuôn mặt bị bóng tối che khuất.

“Fergus ư?”

Tiếng cười vang vọng trong đêm tối.

“Phải, Fergus. Nó bò trên cỏ, thằng lỏi con, và anh đã nghĩ nó là rắn.

Nó thì thầm với anh về Anderson, thế là anh bò sau nó để đưa Anderson
đến gặp Lãnh chúa George.”

Giọng anh chậm lại, mơ màng, tiếp tục kể chuyện dưới bùa chú của

những ngón tay tôi.

“Và sau đó, bọn anh được lệnh di chuyển theo con đường của

Anderson. Toàn bộ đội quân đứng dậy, bắt đầu lên đường trong bóng tối.”

•••

Đêm đó không trăng và tuyền một màu đen, ngay cả màn mây thường

ngăn lại ánh sao và khuếch tán nó xuống mặt đất cũng không có. Khi đội
quân cao nguyên lặng lẽ đi xuống con đường hẹp theo sau Richard
Anderson, mỗi người chỉ có thể nhìn thấy gót chân của người phía trước,
từng bước từng bước nới rộng con đường mòn qua bãi cỏ ướt.

Quân đội di chuyển gần như không phát ra tiếng động. Những mệnh

lệnh được truyền lại bằng cách thì thầm, từ người này đến người kia.
Những thanh kiếm, chiếc rìu được bọc trong các nếp áo choàng, túi đựng
thuốc súng nhét vào trong áo sơ mi, ép lên những nhịp tim vội vã.

Khi đã xuống bên dưới, vẫn hoàn toàn im lặng, đội quân cao nguyên

ngồi xuống, thả lỏng người, họ không nhóm lửa, chỉ ăn số khẩu phần nguội
ngắt, cố gắng kiềm chế bản thân để nghỉ ngơi, quấn trong tấm áo choàng
của mình, ngọn lửa trại của quân địch ở ngay trong tầm nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.