CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 226

ngượng ngùng, căng thẳng, có nghĩa họ cần tiểu tiện, tôi thản nhiên đưa họ
chiếc bình bằng đá để họ giải quyết nhu cầu, chiếc bình ngày càng ấm và
nặng trong tay tôi.

Tôi ra khỏi nhà để đi đổ cái bình và tạm dừng chân dưới cơn mưa đêm

lạnh lẽo, làn nước sẽ nhẹ nhàng rửa sạch những nơi đụng chạm vào lớp da
sần sùi và rậm lông, cũng như mùi mồ hôi toát ra từ cánh đàn ông.

“Em không ngủ nhiều, Sasenach.” Giọng Scotland khẽ vang lên từ

hướng đường lớn. Những ngôi nhà đặt giường bệnh còn lại đều ở hướng đó
và các trụ sở chỉ huy đặt trong các ngôi nhà lớn ở hướng còn lại.

“Anh cũng vậy,” tôi trả lời cộc lốc. Anh đã không ngủ bao lâu nhỉ?

Tôi tự hỏi.

“Tối hôm qua anh đã ngủ trên cánh đồng cùng cánh đàn ông.”

“Ồ, vậy à? Rất thảnh thơi,” giọng điệu của tôi khiến anh phì cười. Sáu

tiếng ngủ trên cánh đồng ẩm ướt, tiếp theo là một trận chiến mà anh bị
ngựa giẫm lên người, bị một thanh kiếm đả thương và có Chúa mới biết
còn gì khác. Sau đó, anh đi thu thập những người đàn ông của mình, tập
trung người bị thương, chăm sóc chỗ đau, khóc cho cái chết của đồng đội
và phục vụ Hoàng tử. Trong suốt những lúc đó, tôi chưa thấy anh dừng lại
để ăn, uống, hay nghỉ ngơi.

Tôi không muốn trách mắng. Thậm chí, cũng chẳng đáng để khuyên

anh nằm nghỉ trên sàn nhà, giữa những người bị thương khác. Công việc
của anh cũng là có mặt ở đây.

“Còn những người phụ nữ khác mà, Sassenach,” anh dịu dàng nói,

“anh đi báo Archie Cameron điều người xuống nhé?”

Lời đề nghị này quả hấp dẫn, nhưng cũng là điều tôi phải đẩy ra xa

trước khi nghĩ quá nhiều về nó, bởi tôi sợ rằng nếu thừa nhận trạng thái mệt
mỏi của mình, tôi sẽ không bao giờ di chuyển được nữa.

Tôi kéo căng người, hai bàn tay đặt lên eo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.