Tôi tìm thấy một hòm dụng cụ y tế trong góc nhà, liền ngồi xuống và
tựa lưng vào tường. Cảm giác đau đớn dâng lên từ hai bắp chân của tôi,
cùng phản ứng của dây thần kinh khi cơ bắp đột ngột dãn ra. Tôi tháo giày,
say sưa cảm nhận những cơn co thắt nhỏ hơn dâng lên xương sống và cổ,
trong khi cảm giác căng cơ bởi đứng quá nhiều dịu đi.
Mọi tấc da thịt của tôi đều trở nên nhạy cảm và mệt mỏi.
Khi cơ thể tạm ngưng làm việc, lực đẩy còn lại vẫn bơm máu tới
những vùng ngoại vi của cơ thể, dường như hệ thống thần kinh miễn cưỡng
tin vào điều mà các cơ bắp đã đón nhận với thái độ biết ơn. Và khi đó, bạn
cần ngừng di chuyển, ngay lập tức.
Không khí trong nhà tuy ấm áp nhưng rất ồn ào bởi tiếng hít thở;
không phải là tiếng ngáy khỏe mạnh mà là tiếng thở hổn hển, không sâu
của những người hít thở khó khăn và tiếng rên từ những người tìm thấy sự
lãng quên nhất thời, giải phóng họ khỏi bổn phận kiên cường là chịu đựng
đau đớn trong im lặng.
Những người đàn ông trong ngôi nhà này bị thương khá nặng, nhưng
trước mắt vết thương không nguy hiểm. Tuy vậy, tôi biết rõ cái chết thường
đi bộ trong đêm giữa những dãy giường của khu vực bệnh nhân, tìm kiếm
người có sức đề kháng yếu, họ có thể lạc vào con đường của nó lúc nào
không hay vì cô đơn và sợ hãi. Nhiều người bị thương có vợ ngủ bên cạnh,
để an ủi họ trong bóng tối, nhưng trong căn nhà này thì không có ai như thế
cả.
Họ có tôi. Nếu tôi không thể làm được gì nhiều để chữa trị vết thương
cho họ hoặc giúp họ hết đau đớn thì ít nhất họ biết rằng, họ không nằm một
mình, luôn có người đứng đây giữa họ và bóng tối. Ngoài những việc có
thể làm, công việc chính của tôi là ở đây.
Tôi đứng dậy và một lần nữa đi chậm rãi qua những dãy ván gỗ trên
sàn, dừng lại ở từng người, lẩm bẩm và chạm vào họ, đắp lại cái chăn, vuốt
những mớ tóc rối, xoa những điểm thắt lại trên các chi bị chuột rút. Mang
đến chỗ này một ngụm nước, thay băng ở chỗ kia, nếu nhìn thấy điệu bộ