CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 231

cô lựa chọn, nhưng lại giữ cô bên mình bằng toàn bộ sức mạnh xuất phát từ
lòng khao khát cô. Để hành động, để bỏ chạy. Bây giờ, lựa chọn đã được
thực hiện và không một năng lượng nào trên trái đất có thể ngăn cản bình
minh đến.

Trái tim anh đập mạnh mẽ, từng nhịp dội đến cổ tay, háng và túi dạ

dày. Anh tìm cách làm dịu nó, tiếp tục công việc nhẩm đếm của mình, mỗi
một người là một nhịp đập trái tim. Willie McNab, Bobby McNab, Geordie
McNab… Tạ ơn Chúa, bé Rabbie McNab vẫn an toàn ở nhà… Will Fraser,
Ewan Fraser, Geoffrey McClure… McClure… Anh đã đánh cả George và
Sorley? Anh cựa mình, mỉm cười uể oải, cảm thấy cơn đau nhức chạy theo
các xương sườn. Murtagh. Phải, Murtagh, con người dẻo dai ấy… Ít nhất,
cháu không cần lo lắng cho bác. William Murray, Rufus Murray, Geordie,
Wallace, Simon…

Cuối cùng, anh nhắm mắt, giao phó tất cả bọn họ cho sự săn sóc của

bầu trời tối đen trên cao và vô tình lẩm bẩm những lời thường đến với anh
một cách tự nhiên nhất, hồi anh còn ở Pháp - “Mon Dieu, je regrette

[24]

…”

•••

Tôi đi nhiều vòng trong ngôi nhà tranh, thay những miếng băng sũng

máu trên chân của một người đàn ông. Lẽ ra giờ này máu phải ngừng chảy,
nhưng nó vẫn tiếp tục rỉ ra bởi cơ thể không đủ dinh dưỡng và xương giòn
dễ vỡ. Nếu máu không ngừng chảy trước khi gà gáy, tôi sẽ phải đưa Archie
Cameron hay một bác-sĩ-chăm-ngựa đến để cưa chân và đốt chỗ bị cắt.

Tôi ghét phải nghĩ đến việc đó. Cuộc sống đã đủ khó khăn đối với một

người đàn ông có đủ hai chân. Tôi hy vọng điều tốt nhất sẽ đến khi quấn
lớp băng mới với một ít phèn và lưu huỳnh. Việc này cũng chẳng hại gì. Có
khả năng sẽ đau, nhưng điều đó cũng chẳng tránh được.

“Sẽ nóng một chút,” tôi lẩm bẩm với anh ta trong lúc băng bó cái chân

bằng nhiều lớp vải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.