CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 232

“Xin đừng lo lắng, thưa phu nhân,” anh ta thì thầm và mỉm cười, mồ

hôi vẫn chảy trên hai gò má, sáng long lanh dưới ánh nến. “Tôi sẽ chịu
được.”

“Tốt!” Tôi vỗ lên vai anh ta, vuốt tóc ra khỏi trán và cho anh ta uống

nước. “Tôi sẽ kiểm tra sau một tiếng nữa, nếu anh có thể chịu được lâu
thế.”

“Tôi sẽ chịu được,” anh ta lặp lại.

Tôi lại ra ngoài và cho rằng Jamie đã ngủ. Anh gục đầu lên hai cẳng

tay đang bắt tréo trên đầu gối. Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng chân tôi, anh
liền ngước nhìn và cầm lấy bàn tay tôi lúc tôi ngồi xuống bên cạnh.

“Em đã nghe thấy tiếng đại bác vào lúc bình minh,” tôi nói, đầu nghĩ

về người đàn ông bên trong, với cái chân gãy do một quả đại bác. “Em lo
cho anh.”

Anh khẽ cười. “Anh cũng vậy, Sassenach ạ! Chúng ta đều lo lắng.”

Người cao nguyên yên lặng như những màn sương, tiến tới qua biển

cỏ, từng bước từng bước một. Tuy không có cảm giác bóng tối giảm đi
nhưng dường như đêm đã thay đổi, bởi cơn gió thay đổi, nó thổi qua biển
và tiến vào vùng đất lạnh lẽo đang đón bình minh, âm thanh sóng vỗ trên
bãi cát đằng xa cũng vọng tới chỗ họ.

Mặc dù anh cảm thấy bóng tối vẫn tiếp diễn, nhưng ánh sáng đang

đến. Anh kịp thấy một người đàn ông trước mũi chân mình, nếu dấn thêm
bước nữa, anh sẽ bị vấp vào cơ thể đang co tròn của kẻ đó.

Trái tim anh đập nhanh vì sốc, anh cúi xuống để nhìn kẻ kia rõ hơn.

Một gã Áo đỏ đang ngủ, không chết hay bị thương. Anh liếc mắt nhìn bóng
tối xung quanh, sẵn sàng lắng nghe hơi thở khi ngủ của những kẻ khác.
Không có gì ngoài tiếng biển, cỏ và cơn gió, tiếng sột soạt của những bàn
chân lén lút, bị lấn át bởi những tiếng gầm không thành tiếng của họ.

Anh vội liếc ra sau lưng và liếm đôi môi khô khốc, dù không khí xung

quanh rất ẩm ướt. Bởi có những người đang tiến sát sau lưng nên anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.