CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 253

sau này hay hiện tại, tôi không thể buộc mình nhìn nhận cô ta như một kẻ
xấu xa từ trong bản chất.

“Vì Chúa, lúc ấy cô ta chỉ mới mười sáu tuổi!”

“Đủ tuổi để lấy chồng rồi.” Một giọng mỉa mai cất lên phía sau tôi, và

tôi nhận ra tôi đã nói suy nghĩ của mình thành tiếng.

“Đúng vậy. Cô ta đã muốn có Jamie.” Tôi nói và quay người lại.

Colum đang ngồi trên xô pha, đôi chân ngắn ngủn được che phủ bằng một
tấm chăn. Angus Mhor đứng lặng lẽ phía sau ông ta, đôi mắt mí dày dán
chặt lấy ông chủ của mình. “Có lẽ cô ta nghĩ là cô ta yêu anh ấy.”

Cánh đàn ông đang luyện tập trong sân lâu đài giữa những tiếng la hét

và tiếng va chạm của vũ khí. Mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt xuống
bề mặt kim loại của những thanh kiếm, súng hỏa mai và những tấm mộc có
tán đinh đồng - và chiếu sáng cả mái tóc hung đỏ của Jamie đang tung bay
trong làn gió nhẹ khi anh đưa tay quệt ngang khuôn mặt đỏ bừng nhễ nhại
mồ hôi vì vận động, và anh đang cười nhạo một lời nhận xét vô cảm của
Murtagh.

Rốt cuộc, có lẽ tôi đã có một sự phán xét thiếu công bằng đối với

Laoghaire khi cho rằng tình cảm của cô ta ít hơn của tôi. Hành động của cô
ta xuất phát từ tình cảm non nớt thiếu chín chắn hay từ đam mê chân thật
thì tôi không biết. Nhưng dù thế nào, cô ta cũng đã thất bại. Tôi đã sống sót
và Jamie là của tôi. Trong khi tôi quan sát, anh đã làm nhăn nhúm chiếc váy
kẻ ô và thô lỗ gãi mông, ánh mặt trời bắt sáng trên mớ lông tơ màu hung đỏ
mềm mại nơi bắp đùi săn chắc của anh. Tôi cười, quay trở lại chỗ ngồi bên
cạnh Colum.

“Tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi,” tôi nói.

Ông ta gật đầu, đôi mắt xám đăm chiêu suy nghĩ.

“Vậy là cô tin vào sự khoan dung?”

“Tin vào sự công bằng thì đúng hơn,” tôi nói. “Tôi không hình dung

nổi ông lại lặn lội cả đoạn đường xa từ Leoch tới Edinburgh chỉ để nói xin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.