CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 414

Tôi ra khỏi chỗ nấp và đi tới bên Jamie, tóm lấy cổ tay áo anh.

“Làm đi!” Tôi thúc giục. “Dougal nói đúng, đó là cơ hội duy nhất!”

Anh nhìn xuống tôi vẻ bất lực, cơn thịnh nộ và sự sợ hãi trộn lẫn trên

nét mặt anh. Và ẩn dưới tất cả những điều đó là một chút hài hước mỉa mai
trước sự trớ trêu của tình huống này.

“Rốt cuộc thì em là Sassenach mà,” tôi nói khi nhìn thấy vẻ mặt ấy.

Anh thoáng chạm vào mặt tôi với một nụ cười ảo não.

“Đúng, mo duinne. Nhưng em là Sassenach của anh.” Anh quay sang

Dougal, vươn thẳng hai vai, hít vào một hơi thật sâu và gật đầu.

“Được rồi. Bảo chúng rằng chúng ta đã bắt cô ấy,” anh suy nghĩ

nhanh, một tay vò tóc, “từ đường Falkirk vào cuối ngày hôm qua.”

Dougal gật đầu, không đợi thêm, lách ra khỏi cánh cửa nhà thờ, giơ

cao một chiếc khăn tay trắng trên đầu, là tín hiệu tạm đình chiến.

Jamie quay sang tôi, cau mày, liếc ra cửa nhà thờ, nơi những giọng nói

của người Anh vẫn nghe thấy được, mặc dù chúng tôi không phân biệt
được từng từ họ nói.

“Anh không biết em định nói gì với bọn chúng, Claire; có lẽ em nên

giả vờ là quá sốc đến nỗi không thể nói được. Có lẽ làm thế tốt hơn là kể
một câu chuyện; vì nếu chúng nhận ra em là ai…” Anh đột ngột dừng nói
và xoa tay thật mạnh lên mặt.

Nếu chúng nhận ra tôi là ai, tôi sẽ bị đưa đến London, và Tòa Tháp -

tiếp đó có khả năng sẽ bị hành hình nhanh chóng. Tuy nhiên, mặc dù các
báo khổ lớn đã nhắc nhiều đến “phù thủy nhà Stuart”, nhưng không một ai,
theo như tôi biết, nhận ra hoặc công bố sự thật rằng phù thủy đó là một
người Anh.

“Đừng lo,” tôi nói, nhận ra đây là một lời khuyên ngớ ngẩn đến mức

nào, nhưng không thể nghĩ ra điều gì hay hơn. Tôi đặt tay lên tay áo anh,
cảm nhận mạch đập dồn dập trên cổ tay anh. “Anh sẽ đón em về trước khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.