CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 427

Nhưng ngay khi tôi hỏi, tôi ngước mắt lên và nhìn vào tiền sảnh u ám

bên trong, một khuôn mặt đang chằm chằm nhìn lại tôi, đôi mắt bồ câu mở
to vẻ kinh ngạc.

Mary Hawkins.

•••

Khi cô gái mở miệng định nói, tôi cũng mở miệng, và thét to hết mức

có thể. Viên quản gia giật mình lùi lại một bước, vấp chân vào chiếc ghế
dài, ngã lộn nhào giống như con ky trong trò bowling. Tôi nghe thấy tiếng
ồn ào của binh lính ở phía ngoài, đang chạy lên các bậc thang.

Tôi nâng váy lên, hét chói tai: “Chuột! Chuột!” và lao thẳng vào nhà,

hướng về phía phòng khách riêng, miệng la hét như một nữ thần báo thù.

Bị lây truyền tiếng la cuồng loạn của tôi, Mary cũng thét inh ỏi, bám

chặt lấy ngang người tôi khi tôi va phải cô ấy. Tôi kéo cô ấy vào một chỗ
kín đáo trong phòng khách với mình, và tóm chặt lấy hai vai cô.

“Đừng nói cho bất kỳ ai biết tôi là ai,” tôi thì thầm vào tai cô. “Không

ai cả! Mạng sống của tôi phụ thuộc vào điều đó!” Tôi thầm nghĩ có lẽ mình
cường điệu quá mức, nhưng rõ ràng đối với tôi, những lời này là sự thật.
Việc kết hôn với Jamie Fraser Đỏ có thể là một lời tuyên bố nguy hiểm.

Mary chỉ kịp hoang mang gật đầu một cái thì cửa phòng ở tít phía kia

mở ra, một người đàn ông bước vào.

“Âm thanh ồn ào đáng ghét này là chuyện gì thế, Mary?” Ông ta hỏi.

Đó là một người đàn ông trông béo tốt, thỏa thuê, ông ta cũng có cái cằm
cương nghị và đôi môi hơi mím lại vẻ mãn nguyện của một người đàn ông
luôn cảm thấy hài lòng với những gì mình có được.

“Kh-không có gì cả, Papa

[46]

,” Mary nói, lắp bắp vì lo lắng. “Chỉ là một

con ch-chuột thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.