CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 429

“Tạm biệt, con gái! Cố mà làm cho… tốt!” Hai bên khóe miệng ông ta

nhếch lên trong một dáng vẻ như là một nụ cười hiền hậu của người cha.
“Tạm biệt Mary.”

“Tạm biệt, Papa,” cô gái thì thầm, mắt nhìn xuống đất. Tôi liếc nhìn

hết người này tới người kia. Thế quái nào mà Mary Hawkins, chứ không
phải ai khác, lại ở đây? Vì cô ấy đang ở trong ngôi nhà này; tôi cho rằng
chủ nhân của ngôi nhà hẳn có mối quan hệ nào đó với gia đình cô ấy.

“Bà Beauchamp?” Một người hầu béo lùn cúi chào bên cạnh tôi. “Đức

ngài muốn gặp bà bây giờ, thưa bà!”

Hai bàn tay Mary siết chặt lấy ống tay áo tôi khi tôi quay người đi theo

người hầu.

“N-n-nhưng…” Cô gái mở đầu. Trong tình trạng căng thẳng lúc này,

tôi không nghĩ là mình có đủ kiên nhẫn để nghe cô ấy nói. Tôi mỉm cười và
vỗ nhẹ vào tay cô gái.

“Phải, phải,” tôi nói. “Đừng lo, sẽ ổn cả thôi mà.”

“N-nhưng là… của tôi...”

Người hầu cúi chào và đẩy mở một cánh cửa ở cuối hành lang. Ánh

sáng bên trong chiếu lên sự giàu có của đồ gỗ bóng loáng và gấm thêu kim
tuyến. Chiếc ghế tôi thấy để ở một bên có gia huy thêu trên lưng; một hình
ảnh rõ ràng hơn so với cái cột đá cũ mòn mà tôi trông thấy ngoài kia.

Một con báo đang nằm ngẩng đầu, giữ trong móng vuốt của nó một bó

huệ tây - hoặc có lẽ chúng là hoa nghệ tây chăng? Những tiếng chuông báo
động vang lên trong đầu tôi khi người ngồi trên ghế đứng lên, cái bóng của
ông ta đổ ngang qua bậu cửa bóng lộn khi ông ta xoay người. Lời lẽ đau
khổ cuối cùng của Mary đã bật được ra, cùng lúc với lời thông báo của
người hầu.

“C-ch-cha đỡ đầu của em!” Cô nói.

“Đức ngài, Công tước Sandringham,” người hầu nói.

“Bà… Beauchamp?” Công tước nói, miệng há hốc kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.