“Ta hiểu.” Hai lông mày vẫn nhướng lên, ông ta hất đầu ra hiệu về
phía một chiếc ghế đôi nhỏ có gấm thêu kim tuyến, mời tôi ngồi xuống. Đó
là một thứ được chạm khắc cầu kỳ, cân đối và xinh đẹp, một món đồ thú vị,
giống như mọi thứ khác trong căn phòng này. Tôi gạt cái váy ướt đẫm của
mình sang một bên một cách duyên dáng nhất có thể, lờ đi những vết bẩn
của bùn và lông ngựa dây khắp trên đó, duyên dáng hạ mình vào tấm xa
tanh màu vàng nhạt.
Ngài Công tước chậm rãi bước tới bước lui trước lò sưởi, quan sát tôi,
nụ cười nhẹ nhàng vẫn nở trên khuôn mặt. Tôi kháng cự lại hơi ấm và sự dễ
chịu ngày càng lan khắp hai cái chân đau nhức của mình, đe dọa kéo tôi
vào vực thẳm mệt mỏi mở hoác ra dưới chân. Đây không phải là lúc buông
lỏng sự cảnh giác.
“Cô là ai?” Ngài Công tước đột nhiên hỏi. “Một con tin người Anh,
một Jacobite nồng nhiệt, hay một gián điệp người Pháp?”
Tôi xoa hai ngón tay lên ấn đường đau âm ỉ. Câu trả lời chính xác là
“không gì trong những thứ trên”, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ giúp được tôi.
“Sự hiếu khách của ngôi nhà này dường như hơi ít so với sự ủy nhiệm
mà người ta đặt vào nó,” tôi nói, vẻ kiêu căng nhất có thể trong tình huống
này, nhưng cũng không nhiều lắm. Nhưng hình mẫu về dáng vẻ quý bà của
Louise không hoàn toàn vô nghĩa.
Công tước cười lớn, một tiếng cười cao vút, đầy ý quở trách, giống
như một con dơi.
“Xin cô thứ lỗi! Cô nói đúng; ta nên nghĩ tới việc mời cô nghỉ ngơi
cho lại sức trước khi đặt nghi vấn với cô. Ta thật thiếu chu đáo.”
Ông ta lầm bầm điều gì đó với người hầu vừa xuất hiện để đáp lời
tiếng chuông gọi của ông ta, rồi bình tĩnh chờ đợi trước lò sưởi khi cái khay
được mang tới. Tôi ngồi im lặng, liếc nhìn quanh phòng, thi thoảng liếc
trộm về phía ông chủ nhà. Không ai trong chúng tôi có hứng thú trò
chuyện. Bất chấp vẻ ôn hòa bề ngoài của ông ta, đây là thời gian ngừng
chiến tạm thời, cả hai chúng tôi đều biết thế.