CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 441

“Ông đang cố dọa tôi sợ để nói cho ông biết những điều đó, nhưng

không hiệu quả đâu,” tôi nói, với dáng vẻ tự tin hơn cảm giác thực sự trong
lòng.

Sandringham chấm nhẹ hai mắt nhòe nước bằng một chiếc khăn tay.

Cuối cùng, gã hít sâu và thổi khí ra giữa đôi môi dày và trề trong khi nhìn
chằm chằm vào tôi.

“Rất tốt, vậy thì,” gã điềm tĩnh nói. “Ta thiết nghĩ lúc này những người

làm của ta đã hoàn thành công việc dọn dẹp chỗ ở cho cô. Ta sẽ gọi một cô
hầu đến để dẫn cô tới phòng của cô.”

Tôi chắc hẳn phải trố mắt nhìn gã một cách ngốc nghếch lắm, vì gã

cười giễu cợt khi nhấc người ra khỏi cái ghế bành.

“Về điểm đó, cô biết đấy, không thành vấn đề,” gã nói. “Cho dù cô là

gì hay cô có bất cứ thông tin gì, cô cũng có một thuộc tính vô giá để làm
một vị khách của gia đình.”

“Và đó là gì?” Tôi hỏi. Gã ngừng ngang một chút, tay để trên cái

chuông và mỉm cười.

“Cô là vợ của Jamie Đỏ,” gã nói rất khẽ khàng. “Và hắn ta rất yêu

thương cô, không đúng sao?”

•••

Khi bị đưa đi giam cầm, tôi còn thấy điều tồi tệ hơn nữa. Căn phòng

khoảng chừng chín mét mỗi chiều, và được trang bị đồ đạc với một sự
phung phí còn vượt quá phòng khách ở dưới nhà. Chiếc giường treo màn
được kê trên một cái bệ nhỏ, với những chiếc lông đà điểu châu Phi thòi ra
từ các góc của tấm màn gấm damask, và một cặp ghế được thêu chỉ kim
tuyến màu nhạt đặt chình ình trước một lò sưởi lớn.

Cô hầu gái đi kèm tôi đặt cái chậu và cái bình đựng nước mà cô ta

mang theo xuống, rồi vội vã đốt lò sưởi đã đặt sẵn củi. Tên hầu đặt cái khay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.