CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 482

Anh im lặng và thô lỗ lúc bắt đầu, cơn giận dữ đã mài sắc tình yêu của

anh.

“Ối!” Tôi kêu lên.

“Chúa ơi, anh xin lỗi, mo duinne. Anh không thể…”

“Ổn rồi.” Tôi ngăn anh xin lỗi bằng miệng mình và giữ anh thật chặt,

cảm nhận được cơn thịnh nộ rút đi khi sự dịu dàng giữa chúng tôi càng lúc
càng tăng. Anh không cắt ngang nụ hôn mà nằm im bất động, dịu dàng
thăm dò môi tôi.

Tôi chạm vào lưỡi anh bằng lưỡi mình, giữ lấy gương mặt anh giữa

hai bàn tay. Sáng nay anh không cạo râu, và vệt râu đỏ lờ mờ, lởm chởm,
lạo xạo cọ dưới đầu ngón tay tôi.

Anh hạ thấp người và hơi lăn về một bên để không đè nặng lên tôi và

chúng tôi tiếp tục chạm vào nhau bằng tất cả chiều dài cơ thể mình, hòa
quyện với nhau, trò chuyện trong im lặng.

Còn sống, và là một. Chúng tôi là một, và đang yêu nhau, cái chết sẽ

không bao giờ chạm tới chúng tôi. “Ngôi mộ là nơi riêng tư và tốt đẹp/
Nhưng tôi nghĩ không một ai ôm nhau trong đó.”
Alex Randall nằm lạnh
lẽo trên giường mình, và Mary Randall cô độc một mình. Nhưng chúng tôi
ở đây cùng nhau, và không ai, không điều gì có ý nghĩa hơn thực tế đó cả.

Anh tóm lấy hông tôi, hai bàn tay to lớn ấm áp trên da thịt tôi và kéo

tôi về phía anh, cơn rùng mình chạy xuyên suốt tôi, xuyên suốt anh, như thể
chúng tôi cùng chia sẻ một xác thịt.

Tôi thức dậy trong đêm, vẫn nằm trong vòng tay anh, và biết anh

không ngủ.

“Ngủ lại đi, mo duinne!” Giọng anh êm ái, trầm thấp và dỗ dành,

nhưng có chút kỳ quái khiến tôi đưa tay lên và cảm nhận được sự ẩm ướt
trên má anh.

“Chuyện gì thế, anh yêu?” Tôi thì thầm. “Jamie, em thực sự yêu anh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.