CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 486

“Chúng tôi gọi nó là ma trơi,” ông ta bảo với tôi. “Màu xanh lam,

xanh rực rỡ. Cô không bao giờ trông thấy nó ở bất cứ đâu ngoài một bãi
chiến trường - trên những người chết.” Ông ta ngước lên nhìn tôi, đôi mắt
già nua bối rối bên dưới cái băng trắng.

“Tôi thường thắc mắc nó sống ở đâu trong khoảng thời gian giữa các

cuộc chiến tranh.”

Trong không khí, có lẽ vậy, những bào tử vô hình của nó đang chờ đợi

để chộp lấy một cơ hội hồi sinh, sắc màu kia nổi bật, rực rỡ một cách phi lý
y như màu cây tùng lam mà tổ tiên của người đàn ông này đã vẽ lên người
mình trước khi tiến lên tham chiến.

Một cơn gió nhẹ thổi qua cánh rừng, làm xáo trộn mái tóc của người

đàn ông ấy. Nó lay động và tung bay như lụa, như một thực thể sống. Bỗng
có tiếng lá cây lạo xạo phía sau tôi, tôi giật mình thức tỉnh khỏi trạng thái
như bị thôi miên, nhìn chằm chằm vào xác chết kia.

Jamie đứng cạnh tôi, nhìn xuống. Anh không nói gì, chỉ nắm lấy

khuỷu tay và dẫn tôi đi khỏi khu rừng, rời khỏi người đàn ông đã chết, bị
bao phủ trong thứ màu sắc hoại sinh của chiến tranh và sự hy sinh.

•••

Vào giữa buổi sáng ngày Mười lăm tháng Tư, chúng tôi tới tòa nhà

Culloden, sau khi thúc ép bản thân và những con ngựa một cách không
thương xót. Chúng tôi tiến tới từ phía nam, đầu tiên là đi xuyên qua một
khóm nhà phụ ở bên ngoài. Có một sự xôn xao - gần như là điên cuồng - từ
đám đàn ông trên đường, nhưng cái sân nuôi ngựa thì trống trơn đến khó
hiểu.

Jamie xuống ngựa và trao dây cương cho Murtagh.

“Hãy đợi ở đây một lát,” anh nói. “Dường như ở đây có điều gì đó

không ổn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.