CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 2 - Trang 64

Tôi co rúm lại trước ký ức đau đớn ấy nhưng tôi cũng nợ anh sự công

bằng.

“Jamie,” tôi nói, đôi môi run run. “Đứa… bé. Chuyện đó không phải

lỗi của anh. Dù em cảm thấy như vậy nhưng không phải. Em nghĩ… em
nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra, dù anh có đấu kiếm với Jack Randall hay không.”

“Vậy ư? Chà… được rồi.” Cánh tay ấm áp của anh an ủi tôi. Sau đó,

anh để đầu tôi tựa vào hõm vai anh. “Nghe em nói vậy, anh cảm thấy thanh
thản hơn ít nhiều. Anh không định làm điều đó với đứa bé cũng như Frank.
Em nghĩ có thể tha thứ cho anh chứ?” Đôi mắt xanh đang nhìn tôi nhuốm
màu lo lắng.

“Frank ư?” Tôi cảm thấy bị sốc vì ngạc nhiên. “Nhưng… có điều gì

cần tha thứ chứ!” Sau đó, tôi nhận ra có lẽ anh không biết Jack Randall còn
sống, bởi anh bị bắt ngay sau trận đấu. Nếu anh không biết thì… Tôi hít
thật sâu. Dù thế nào, anh cũng phát hiện ra điều đó thôi, do vậy, nếu tôi
thông báo có lẽ mọi chuyện sẽ khá hơn.

“Anh đã không giết chết Jack Randall, Jamie ạ,” tôi nói.

Trước sự bối rối của tôi, anh không tỏ ra choáng váng hay ngạc nhiên.

Anh lắc đầu, ánh nắng ban chiều khiến mái tóc anh sáng rực. Tuy chưa đủ
để buộc lên nhưng nó đã dài hơn nhiều trong khoảng thời gian ở tù, giờ thì
anh phải liên tục gạt tóc ra khỏi mắt.

“Anh biết, Sassenach,” anh nói.

“Anh biết ư? Nhưng… chuyện…” Tôi lúng túng.

“Em… không biết sao?” Anh ngập ngừng hỏi.

Hai cánh tay tôi lạnh toát bất chấp sức nóng của mặt trời.

“Biết điều gì?”

Anh cắn môi dưới, miễn cưỡng nhìn tôi. Cuối cùng, anh hít thật sâu và

thở dài.

“Không, anh không giết hắn ta. Tuy nhiên, anh làm hắn bị thương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.