CHUÔNG GIÓ QUYỂN 2 - CĂN TU - Trang 286

Một giọng nam khác hàm hồ ừ một tiếng, sau đó chợt tức giận

hạ thấp giọng: “Cô là heo à, không được mở đèn, mở đèn một cái

là người ta biết trong nhà có người ngay, không được thì dùng

đèn pin đi.”

Rất tốt, đến nhanh vậy. Quý Đường Đường thấy may mắn, đồng

thời lại có vài phần bất an.

A Điềm đáp một tiếng, cửa ngay lập tức khép lại, thân giường

khẽ rung lên, hai người kia lần lượt ngồi xuống.

Quý Đường Đường nằm thẳng trên nệm, lẳng lặng nghe cuộc

đối thoại của hai người.

Chỉ nghe thấy A Điềm hạ giọng nói: “Cát Nhị bảo hai cái xương

đinh trên mặt anh không thể gỡ ra được, chẳng lẽ cứ để nó đính

trên mặt như vậy cả đời sao?”

Ngô Thiên cười lạnh một tiếng: “Lần này nhặt được cái mạng về

đã là không tệ rồi, cô không nghe lão mù Cát Nhị nói sao, xương

đinh vốn có năm cái, hơn nữa còn là xương ngón tay người. Hai

cái trên mặt tôi xem ra là ngón trỏ và ngón giữa, nhỡ đâu có ngày

cả năm ngón cùng tề tựu, cắm hết lên người tôi, đó tương đương

với việc bị vuốt quỷ túm lấy không buông, đến lúc đó, chết thành

cái dạng gì cũng khó nói --- cái ***, lần này đúng là gặp phải khắc

tinh, lại ngay ở Cổ Thành này, mẹ kiếp, không biết có phải lão ấy

thừa cơ hại tôi hay không.”

A Điềm vội vàng ngắt lời gã: “Lão mù Cát Nhị đó rất thiêng, lúc

tôi mới tới Cổ Thành, lão ấy còn chưa mù hẳn, vẫn coi bói ở đầu

cầu, lão bảo với tôi là tôi có kiếp nạn, đầu tiên là tình kiếp, xoay đi

xoay lại là có thể chuyển thành mệnh kiếp, cách tránh nạn duy

nhất là lập tức rời khỏi Cổ Thành, lúc ấy tôi còn trẻ, nào có nghe

lão. Ai ngờ chưa đến hai ngày đã gặp được Diệp Liên Thành...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.